Sau khi Mã Tư Hoành rời đi, Lục Thần liền gọi một cuộc điện thoại, vẻ mặt có nét căng thẳng.
"Cho anh thêm ngày để tìm ra, bằng không..." Hắn kéo dài giọng âm điệu nghe có mùi nguy hiểm.
Bên kia ngập ngừng: "Boss...thế giới này lớn như vậy anh bảo tôi làm sao tìm? Tôi mất năm để xác nhận thông tin cô ấy còn sống mà giờ anh cho tôi ngày để tìm thấy người thì..."
"Vô dụng" Ngừng một lúc hắn nói tiếp "Liên lạc với Cố Lăng Phong, chuyển lời của tôi"
Bên kia vui mừng đến nỗi chỉ thiếu gõ trống khua chiêng: "Boss đại nhân vạn tuế, tôi lập tức đi ngay"
"Nhớ cho rõ, bất cứ kẻ nào gây tổn thương cô ấy đem đầu hắn đến gặp tôi" Lục Thần gằn giọng.
"Boss, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được người còn nguyên vẹn về cho anh" Bên kia nói chắc nịch.
Cúp máy, ánh mắt Lục Thần trầm ngâm mà sâu thẳm: "Hiểu Thanh! Rốt cuộc em đang ở đâu? Tại sao không chịu để tôi tìm ra em?"
~ Tại một quán cà phê ~
Mao Tử Dao ngồi đối diện Triệu Trấn Nam nhìn nét mặt có chút buồn phiền.
"Tử Dao, em hẹn anh ra đây có việc gì?" Triệu Trấn Nam khoanh tay trước ngực mở miệng hỏi.
Mao Tử Dao liền cười: "Trấn Nam, em có thể có chuyện gì được chứ? Chỉ là lâu không gặp anh nên hôm nay mới hẹn anh ra đây"
Triệu Trấn Nam: "Ồ? Vậy là nhớ anh sao?" Có một số người lại chả biết chữ "nhớ" viết thế nào mà đá phăng anh qua một bên.
"Trấn Nam, em...Là chuyện của Lục Thần nên mới hẹn anh ra đây" Mao Tử Dao bối rối nói.
Mao Tử Dao và Triệu Trấn Nam từng chơi chung với nhau trước khi cô ta gặp Lục Thần. Ban đầu khi Mao Tử Dao biết mình có đính ước với người thừa kế của Cẩn Long thì tìm mọi cách để hủy bỏ. Cô ta biết Cẩn Long từ lâu đã không còn là của nhà họ Lục, Lục Thần lấy cô ta không phải là bám váy cô ta, ăn bám nhà họ Mao sao?
Khi đó cô ta có suy nghĩ sẽ làm vợ Triệu Trấn Nam, dù sao so với Lục Thần thì một Triệu Trấn Nam - người có bề thế trong quân đội không phải tốt hơn sao.
Cho tới khi cô gặp được Lục Thần ờ Mỹ hai năm về trước. Một Lục Thần hoàn toàn khác so với tưởng tưởng của cô ta. Người đàn ông năm đó khoác lên mình bộ âu phục đen đặt may nổi bật giữa đám đông bởi ngũ quan cương nghị, đôi mắt lạnh lùng mà vô cùng ấm áp khiến cho bất kì người phụ nữ nào nhìn thấy cũng muốn dựa vào.
Ngay lúc đó, cô ta đã lập lời thề với bản thân. Cả đời này cô ta chỉ lấy Lục Thần làm chồng cho dù địa vị của anh có như nào đi chăng nữa.
Có thể nói Mao Tử Dao vừa gặp Lục Thần đã yêu, thứ tình yêu cô ta tự biên tự diễn là ngọn lửa lớn thiêu đốt một mối tình sâu đậm.
"Lục Thần? Cậu ấy có chuyện gì?" Triệu Trấn Nam bình thản nhấp ngụm cà phê.
"Có phải..." Mao Tử Dao quan sát sắc mặt của Triệu Trấn Nam rồi nói tiếp "Người đàn bà đó...còn sống không?"
Tay cầm tách cà phê của Triệu Trấn Nam hơi run run, nhưng ngay lập tức anh ta trưng bộ mặt bình thản không để lộ tí sơ hở nào trước mặt Mao Tử Dao.
"Nói vậy là có ý gì?"
"Trấn Nam, anh có biết không? Hôm Lục Thần nhập viện, em có chạy đến thăm anh ấy thì...bắt gặp một người rất giống cô ta, em quay lại tìm thì không thấy đâu nữa"
"Có thể em nhận nhầm"
"Nhưng dạo này em rất hay mơ thấy ác mộng, thấy cô ta trở về, thấy Lục Thần không cần em nữa...Trấn Nam! Em rất sợ" Mao Tử Dao tỏ vẻ đáng thương.
Triệu Trấn Nam cười nhạt thầm nghĩ: "Cho dù năm trước đây hay bây giờ, em vốn dĩ không có vị trí trong mắt Lục Thần. Là em thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"
Mao Tử Dao thấy Triệu Trấn Nam im lặng liền nói thêm, hai mắt đã ầng ậc nước: "Trấn Nam, anh giúp em đi...Em không muốn mất Lục Thần"
Triệu Trấn Nam đặt tách cà phê xuống rồi đứng dậy, trước khi đi nói: "Tử Dao, anh nhắc nhở em, làm người phải biết chừng mực...Còn về phần Lục Thần, xin lỗi, anh không có cách nào giúp được em"
Sau khi Triệu Trấn Nam đi xong, Mao Tử Dao vẫn trong trạng thái mơ hồ.
Triệu Trấn Nam nhắc nhở cô ta?
Làm người phải biết chừng mực?
Khốn kiếp! Anh ta đang cảnh cáo cô hay sao?
~ Trong xe ~
Triệu Trấn Nam châm điếu thuốc, gọi một cuộc điện thoại.
"Là tôi, cho người theo dõi Mao Tử Dao"
Gọi xong cuộc điện thoại, anh ta vẫn không yên tâm, lại gọi thêm cuộc nữa.
Tìm kiếm trong danh bạ một dãy số kèm theo cái tên"Hiểu Thanh", Triệu Trấn Nam nhấn gọi.
"Alo?" Bên kia lười biếng trả lời.
"Là anh" Triệu Trấn Nam nhẹ giọng.
"Tôi biết đọc chữ mà. Sao? Có việc gì?" Hiểu Thanh.
"Anh nhớ em"
"Triệu Trấn Nam, anh bị đập đầu vào đâu vậy? Có cần đưa đi bệnh viện không?" Hiểu Thanh chỉ hận không để tát cho anh ta một cái.
"Nếu em đưa anh tới bệnh viện, bị đập đầu một cái cũng không tệ" Triệu Trấn Nam cười
"Tôi không đùa với anh. Nếu không có chuyện gì đừng làm phiền tôi làm việc, thế nhé!" "túttttt" Hiểu Thanh không do dự cúp máy.
Triệu Trấn Nam không tự chủ được, khoé miệng cong lên một đường: "Em vẫn vậy...Dù năm trước hay bây giờ..."
Một lúc lâu sau, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo, ném điếu thuốc qua cửa sổ, anh ta lẩm bẩm: "Hiểu Thanh, sau này em biết hết sự thật, tôi không mong em tha thứ, chỉ xin em đừng hận tôi...Tôi làm như vậy chỉ muốn tốt cho em, chỉ muốn bảo vệ em"
Tôi sẽ thay hắn bảo vệ em thật tốt!