~ Los Angeles, Mỹ ~
Cố Lăng Phong hay còn được gọi là Cố Thiếu - con trai và cũng là người thừa kế duy nhất của Cố Gia.
Cố Gia nổi tiếng trong giới với hàng loạt ngân hàng ở các thành phố lớn và sầm uất. Vì Cố Lăng Phong có quen biết với Lục Thần nên Cố Gia và Lục Thị xem như cũng có chút giao tình.
Vẫn như bao ngày, Cố Lăng Phong một mình uống rượu cố nhớ lại nụ cười mà anh ta từng đánh mất hai năm trước.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ.
Nhìn số gọi đến, Cố Lăng Phong nhìn chán đời rồi mãi lâu mới nhấc máy.
"Alo~ Cố Thiếu à ~" Bên kia
Cố Lăng Phong xoay xoay ly rượu trong tay, nhàm chán nói: "Cái gì cái gì? Lục Thần không dạy cậu nói chuyện bình thường à?"
Bên kia cười to ra tiếng rồi trầm ngâm: "Lục Tổng chuyển lời"
Cố Lăng Phong không ngạc nhiên gì mấy như thể đây là chuyện đương nhiên: "Hừ, lại nhờ tôi giúp? Không phải Lục Thị đang hoạt động rất tốt à? Cẩn Long bây giờ cũng không có khó khăn gì, cậu ta còn muốn gì?"
Bên kia không còn là giọng đùa cợt mà vô cùng nghiêm túc: "Tìm người, người đó..." Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Còn sống!"
"Choanggggg" Ly rượu trên tay Cố Lăng Phong rơi xuống đất, vỡ vụn.
Còn sống...
Cô ấy còn sống...
Cố Lăng Phong điều chỉnh sự xúc động, kìm giọng hỏi: "Cậu chắc chắn?"
Bên kia: "%"
Cố Lăng Phong suy nghĩ vài giây rồi chắc nịch trả lời: "Được! Tôi sẽ tìm giúp cô ấy về" rồi dập máy.
Sự vui mừng còn đọng lại trên mặt Cố Lăng Phong dần trở nên u buồn và vô cùng nhạt nhẽo.
Tôi chờ em đã năm.
Em rốt cuộc cũng chịu về là gặp tôi hay là...cậu ấy?
Em xem tôi là bạn, tôi đành chấp nhận.
Tôi từ bỏ tất cả vì em, em nhất định phải hạnh phúc.
"Mao Tử Dao, tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận"
~ Trung Quốc ~
Phòng giám đốc tài chính của Cẩn Long
Mạnh Hạo Nhiên nằm bỏ ra bàn làm việc, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Hiểu Thanh cầm tập tài liệu đứng bên cạnh khoé miệng co giật càu nhàu: "Có đi xem mắt thôi mà, anh có cần khổ sở vậy không?"
Mạnh Hạo Nhiên vò đầu càm ràm: "Tôi còn chưa muốn lấy vợ, cô có như tôi đâu mà biết"
Hiểu Thanh tặc lưỡi: "Bộ dạng này của anh, người ta không biết còn tưởng tôi là đối tượng xem mắt của anh đấy".
Mạnh Hạo Nhiên bật dậy khỏi ghế: "Hiểu Thanh, hay cô cùng tôi đi xem mắt, cô đóng giả làm bạn gái tôi"
Hiểu Thanh đen mặt, cô ngay lập tức từ chối: "Anh điên à? Tôi còn chưa sống đủ"
Mạnh Hạo Nhiên trừng mắt nhìn cô: "Chỉ muốn cô đóng giả thôi chứ có phải thật đâu, cô có cần ruồng bỏ tôi dữ dội vậy không?"
Hiểu Thanh: "..." Tôi có thể không ruồng bỏ chắc.
"Tôi phải ra ngoài giải quyết công việc rồi!" Cô chuồn thẳng cẳng trước khi tên họ Mạnh đó nhất quyết kéo cô đi.
~ Mã Gia ~
Mã Tư Hoành ngồi trong thư phòng, ánh mắt đầy căm phẫn quát lên: "Một lũ vô dụng, chỉ là một lão già đang sống thực vật mà cũng không đem được về đây, tao nuôi chúng mày có ích gì?"
Một đám người đứng trước ông ta cúi đầu: "Tôi không ngờ hắn lại cho người canh giữ ở bệnh viện nghiêm ngặt như vậy, đến một con kiến cũng chui không lọt chứ đừng nói là bắt cóc"
Mã Tư Hoành nạt nộ: "Mau tìm đi, tìm xem thằng đó có điểm yếu gì bằng không chúng mày không cần quay về nữa"
Đám người kia gật đầu rồi quay người đi.
"Lục Thần à Lục Thần, tao không tin mày không có điểm yếu nào khác" Mã Tư Hoành tay cuộn thành nắm đấm, trừng mắt nói.
~ Ngoài đường ~
Hiểu Thanh thay mặt Mạnh Hạo Nhiên đang khổ sở vì chuyện xem mắt kia ra ngoài giải quyết công việc.
Lúc về, một mình cô đi trên con đường tưởng chừng xa lạ mà lại quen thuộc vô cùng.
Hôm nay là lễ tình nhân, rất nhiều cặp đôi nắm tay nhau cười nói vui vẻ đi ngang, trong lòng cô trống rỗng đến lạ thường.
Tại sao...tại sao tim cô lại đau như vậy?
Rốt cuộc cô đã quên đi những gì?
Kí ức hai năm qua có thực sự là những điều cô muốn?
Hoa lưu ly...cánh đồng hoa lưu ly dạo gần đây rất hay xuất hiện trong giấc mơ, nó nhạt nhoà mà lại cực kì bi thương.
Hoa lưu ly tượng trưng cho tình yêu đẹp nhưng đầy nuối tiếc.
Tình yêu?
Nghĩ đến đây tim cô quặn lại, cô đã từng yêu ai sao?
Tình yêu là con đường nằm giữa hai mê lộ đau thương và hạnh phúc. Và dẫu hạnh phúc là thứ con người ta luôn tìm kiếm, nhưng không phải lúc nào họ cũng dễ dàng nắm tay nhau rẽ qua con đường tràn ngập sắc hồng ấy. Quyết tâm bước chân lên con đường tình yêu đồng nghĩa với việc mạo hiểm đánh đổi những tháng năm xanh xuân ngắn ngủi đầy đau thương. Có người chấp nhận từ bỏ những ngày xanh để chìm đắm trong ngã rẽ đau thương mà họ đã từng lựa chọn. Tại sao vậy? Tại sao họ lại lựa chọn đau thương? Họ không muốn được hạnh phúc sao? Hay nỗi đau nào cũng có dư vị ngọt ngào và êm ái mà những ai chưa từng trải qua sẽ không cảm nhận được? Tóm lại, tình yêu luôn xứng đáng, dù biết trước kết quả sẽ chỉ còn lại là đau thương và u buồn nhưng nụ cười vì một người mà nở đâu có thể vì người khác mà lại đâm hoa.
Ánh chiều tà dần nhuộm vàng bóng lưng đầy cô độc, nước mắt cô từ từ lăn xuống trên gò má xanh xao.
Cô đưa tay lau giọt nước mắt vô vị, cười điềm nhiên nói với bản thân.
Đây chắc chắn không phải nước mắt của cô.
Tình yêu? Cô đã từng có thứ đó sao?
Kí ức nào mà cô đã lỡ đánh mất? Nó thực sự quan trọng lắm à?
Kí ức à, xin lỗi mày nhé! Tao không tìm mày về được rồi!