Luyện Kim Cuồng Triều

chương 553: ta mệt mỏi (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Muốn ta giúp ngươi tinh lọc hay không?

Diệp Lãng nhìn về phía Lý Nguyệt, hiện tại Lý Nguyệt có chút cảm giác như cuồng mỹ nhân, Ân, chính là thụy mỹ nhân (mỹ nhân ngủ), vừa thức dậy chính là tiểu mỹ nhân.

-Không muốn, ta tự mình làm! Dùng phương thức bình thường!

Lý Nguyệt lắc đầu nói.

-Vậy thì nhanh một chút, ta còn muốn ăn bữa sáng.

Sau khi Diệp Lãng nói xong, đem chậu rửa mặt ra, sau đó dùng luyện kim trận ngưng kết ra một chậu nước lớn cho Lý Nguyệt sử dụng.

-Ách

Lý Nguyệt ngơ ngác nhìn chậu rửa mặt, nàng rất muốn biết, trong không gian giới chỉ của Diệp Lãng tại sao lại có đủ thứ đồ loạn xạ như vậy, thứ nào cũng có.

-Buổi sáng nên ăn cái gì thì tốt nhỉ? Nấu cháo thì quá chậm, vậy ăn sủi cảo đi, Tiểu Yên làm cho ta rất nhiều.

Diệp Lãng lấy một cái nồi ra, sau đó đem một cái lò ra, đặt lên trên một ít sủi cảo để nấu.

-Lý Nguyệt, ngươi muốn ăn súp, hay ăn thứ khác?

Sau khi nấu bánh sủi cảo xong, Diệp Lãng phát hiện Lý Nguyệt vẫn còn đang trang điểm, cũng không phải Lý Nguyệt chậm, mà là nấu sủi cảo không mất nhiều thời gian, chỉ là Diệp Lãng lại cảm thấy chậm.

Lúc nào cũng làm thế, nữ nhân đúng là phiền toái!

-Ta thích ăn chua, ngươi có mang theo dấm chua không?

Sau khi Lý Nguyệt cột tóc thành đuôi ngựa, liền đi tới bên người Diệp Lãng.

-Đương nhiên có mang, ta có vài bình đây này!

Diệp Lãng thuận miệng nói, rất nhanh liền lấy ra một cái bàn nhỏ, hai cái ghế dựa, đôi đũa và chén lót đều xuất hiện

-Trước..., đúng là cái gì ngươi cũng có!

Lý Nguyệt nhìn thấy, có chút cảm khái nói, Diệp Lãng giống như một cửa tiệm tạp hóa, hơn nữa còn là một siêu cấp tiệm tạp hóa, cái gì cũng có.

-Không phải a, có nhiều thứ ta không có, như...

Diệp Lãng bắt đầu nói ra tên một đống đồ vật, trong đó điều là những thứ rất hiếm có, thiên kim khó cầu, hắn là một bại gia chi tử, cũng không phải thần.

Có nhiều thứ chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu!

-Câm miệng, ăn sủi cảo!

Trên đầu Lý Nguyệt đầy hắc tuyến, không muốn dây dưa với Diệp Lãng về vấn đề này nữa, nàng có ý này, chỉ cảm thán một chút mà thôi.

-Ah, ta muốn ăn có súp, thái nhỏ một chút... Thêm chút muối, thêm chút dấm chua, một ít dầu vừng, tán nhỏ hồ tiêu...

Sau khi Diệp Lãng đưa cho Lý Nguyệt một đĩa sủi cảo, sau đó tự mình cầm một chén sủi cảo lớn, sau đó phối nguyên liệu vào.

...

Lý Nguyệt nhìn chén bánh sủi cảo của Diệp Lãng xong, liền bị hấp dẫn, sau khi nàng ăn vài bánh sủi cảo, liền muốn anh chén bánh sủi cảo của Diệp Lãng.

-Ta cũng muốn ăn!

Lý Nguyệt chỉ vào chén của Diệp Lãng.

-Không có nữa, trong nồi chỉ còn nước mà thôi...

Diệp Lãng lắc đầu, thuận tiện hắn đem đồ vật thu thập vào, hắn dùng tinh lọc trận một cái liền rửa sạch sẽ.

-Vậy ngươi đưa phần trong chén cho ta...

Lý Nguyệt nói ra, thời điểm lời này ra khỏi miệng, mới phát hiện lời này của mình có một vấn đề lớn.

Nếu như nàng ăn bánh trong chén của Diệp Lãng như vậy giống như nàng đang ăn chung chén với Diệp Lãng, mà người rất thân mật với nhau mới làm như thế, nàng rất rõ mình và hắn vẫn chưa tới trình độ này.

Nhưng Diệp Lãng lại thấy không có chuyện gì cả, hắn không thèm để ý đến vấn đề này, chỉ thấy hắn gật đầu một cái:

-Có thể, ta cho ngươi mấy cái, ngươi cũng cho ăn mấy cái...

Thời điểm Diệp Lãng đang nói chuyện liền dùng đôi đũa gấp sủi cảo trong chén của Lý Nguyệt, chấm một ít dấm chua rồi sau đó đưa vào trong miệng.

-Ô ô... Mùi vị cũng không tồi, sủi cảo đúng là đồ tốt, luộc ăn, chưng ăn, có súp, không có súp đều có mùi vị khác nhau...

...

Diệp Lãng nói có chút không rõ, bởi vì trong miệng của hắn đang nhai sủi cảo.

Thấy Diệp Lãng gấp sủi cảo trong đĩa của mình, Lý Nguyệt cũng không biết là có vấn đề, dù nói ăn cùng nhau cũng cần thân mật đến trình độ nhất định, nhưng dù sao cũng đang ăn sủi cảo, phải tách ra từng người.

-Ngươi muốn nữa không, cho ngươi...

Diệp Lãng đem chén đổ lên chính giữa, ý bảo Lý Nguyệt ăn đi.

-Được, ăn thì ăn, ta còn sợ ngươi sao? Lúc ở trong quân, ta cũng từng ăn chung với người khác rồi!

Lý Nguyệt khẽ cắn môi, sau đó dùng thìa của Diệp Lãng, uống mấy ngụm súp.

Lúc này, mặt của Lý Nguyệt có chút hồng, đây là vì nàng đang ăn canh của Diệp Lãng, cả người nóng lên, phát nhiệt.

Trong quân Lý Nguyệt cũng từng ăn chung với người khác, nhưng đó đều là nữ, trong quân đội, nam nữ đều tách ra, trừ phi là những đội quân đặc thù.

-Thế nào, mùi vị không tệ phải không, Tiểu Yên làm không tệ đâu!

Diệp Lãng rất là tự hào tán thưởng.

-Ngươi cao hứng cái gì, đây là do trù nghệ của Chân Tiểu Yên tốt, có quan hệ gì tới ngươi!

Lý Nguyệt có chút khó chịu, nàng cảm giác Diệp Lãng tán thưởng Chân Tiểu Yên, giống như đang tán thưởng chính hắn.

Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm, điều này nói rõ hắn và Chân Tiểu Yên tuy hai mà một, quan hệ không đơn giản.

-Có vấn đề gì sao, Tiểu Yên là người nấu cơm cho ta, có quan hệ rất lớn với ta.

Diệp Lãng nói.

Ách, Lý Nguyệt trầm mặc, vấn đề này nàng đã được nghe nói, biết rõ Chân Tiểu Yên bị Diệp Lãng lừa gạt rất vô sỉ. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

-Ăn no, bắt đầu chạy thôi, đúng rồi, Lý Nguyệt, trước tiên người nên đưa Thiên Cơ Giáp cho ta, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi đến một thành trấn, khi đó ngươi trở về Tường Không một mình.

Diệp Lãng thu thập xong các thứ đồ vật, liền hỏi Lý Nguyệt vấn đề này, đây là vấn đề mà tối qua họ vấn chưa nói xong.

-Không, ta muốn xem ngươi dùng Thiên Cơ Giáp, bằng không, ta sợ ngươi làm hư Thiên Cơ Giáp của ta.

Lý Nguyệt lắc đầu, đưa ra một quyết định.

Diệp Lãng nhíu mày, ngẫm lại, nói ra:

-Tốt! Vậy thì cùng đi bộ lạc Hổ tộc, dù sao ngươi cũng không có việc gì, coi như nghỉ ngơi mấy tháng!

Nếu Lý Nguyệt đã nói vậy, Diệp Lãng cũng chiều ý nàng, dù sao nàng cũng là chủ nhân Thiên Cơ Giáp, chỉ cần nàng cho mình mượn dùng, nếu đã muốn xem thì mình sẽ cho nàng xem.

-Ân.

Lý Nguyệt gật đầu.

-Như vậy cũng tốt, có thêm ngươi, có lẽ ta sẽ không bị lạc đường.

Diệp Lãng vừa cười vừa nói.

-Lạc đường? Có ý gì?

Lý Nguyệt có chút khó hiểu, về chuyện Diệp Lãng bị lạc đường, rất nhiều người cũng biết, nhưng chỉ giới hạn trong những người có quan hệ thân mật với Diệp Lãng.

-Lạc đường có nghĩa là không biết đường, không biết nên chạy đến địa phương nào.

Diệp Lãng giải thích, chỉ là, hình như hắn cũng mơ hồ với hai chữ lạc đường.

Trước..., ách, thôi không nói những chuyện này nữa, có nói hắn cũng không thông.

-Lý Nguyệt, bộ lạc Hổ tộc đi đường nào?

Diệp Lãng hỏi, may mắn vấn đề này hỏi thăm Lý Nguyệt, nếu như đổi lại là người bình thường, sẽ không có khả năng ở trên đại thảo nguyên phân biệt được phương hướng, cũng không biết vị trí bộ lạc Hổ tộc nằm ở hướng nào.

-Hướng bên kia, đại thảo nguyên này chính là biên cảnh của đế quốc, đi qua chính là Ai Phất Đốn vương quốc, xuyên qua...

-Ah...

Thời điểm Lý Nguyệt vẫn chưa nói xong, đã bị Diệp Lãng ôm lên, làm cho nàng kêu to một tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio