Thời điểm Lý Nguyệt còn chưa hỏi Diệp Lãng đang làm gì, Diệp Lãng đã nói một câu:
-Chỉ nên nói với ta đi phía trước thế nào, đằng sau đi thế nào, ngươi chỉ cần nói với ta như vậy là được!
-Được... Còn nữa, ngươi mau thả ta xuống! Hiện tại ta không có yếu ớt nữa, không cần ngươi ôm ta đâu!
Lý Nguyệt ở trong ngực Diệp Lãng giãy dụa, nhưng chỉ tốn công vô ích.
Lực lượng của Diệp Lãng, còn có khí tức dương cương của hắn, làm cho sự giãy dụa của Lý Nguyệt nhũn ra.
-Tuy ngươi không yếu ớt nữa, nhưng ngươi đi quá chậm, ta ôm ngươi chạy sẽ nhanh hơn!
Diệp Lãng nói, hắn đã dùng hành động thực tế để chứng minh lời hắn nói.
Mới đầu Lý Nguyệt vẫn không rõ lời nói của Diệp Lãng, làm sao ôm ta sẽ đi nhanh hơn một chút, thời điểm nàng nhìn thấy tốc độ như cuồng phong của Diệp Lãng, thời điểm nàng nghe tiếng gió gào thét bên tai của mình, nàng đã hiểu rõ, vì sao Diệp Lãng lại nói mình quá chậm.
Nhưng mà, tốc độ của mình đúng là quá chậm, tốc độ này của hắn còn nhanh hơn thiên lý mã, làm sao nàng có thể vượt qua, trách không được ngày hôm qua lại xuất hiện ở ở đại thảo nguyên cách Hoàng thành ngàn dặm, nguyên lai là như vậy, đúng là hắn đã ôm mình chạy đến nơi đây!
Đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi, tốc độ này, đúng là làm ngươi ta khó có thể hiểu nổi, đây thuần túy là dựa vào cước lực mà chạy, không có một chút ma pháp lực nào, đây mới là điểm làm người ta khó hiểu nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Diệp Lãng ah Diệp Lãng, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bí mật, có bao nhiêu chuyện làm cho người ta khó hiểu a!
Trên người Diệp Lãng xuất hiện nhiều hiện tượng quái dị, Lý Nguyệt cũng không thèm tìm hiểu, nàng cũng không hề kỳ quái, xem đây là một thói quen mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Đầu của Lý Nguyệt chậm rãi tựa vào ngực Diệp Lãng, lẳng lặng nằm im, nghe tiếng tim Diệp Lãng đập, đều này đã giúp nàng quên đi thời gian trôi qua.
-Rống...
Một tiếng rống cuồng bạo đã làm Lý Nguyệt tỉnh lại.
-Tình huống thế nào? Ồ? Hiện tại đã là giữa trưa?
Tuy Lý Nguyệt không biết vừa đi được bao lâu, nhưng nàng có thể khẳng định hiện tại đã là giữa trưa, bởi vì vị trí mặt trời trên bầu trời, cho nên nàng phát giác ra vấn đề, Diệp Lãng chạy từ buổi sáng cho đến bây giờ cũng qua ít nhất bốn năm canh giờ.
Nhưng vẫn bảo trì tốc độ như vậy rất lâu, trước khi còn tưởng chỉ là nhất thời, không nghĩ tới lại bền bỉ như vậy!
Trước tiên mặc kệ chuyện này, âm thanh gầm rú vừa rồi là cái gì?
-Ah, sư tử...
Lý Nguyệt nhìn thấy sau lưng đang có một con sư tử đuổi theo, thập phần hùng tráng, rất là uy vũ, nó vẫn luôn đuổi theo sau lưng Diệp Lãng.
-Ngươi mới phát hiện sao? Nó đã đuổi theo ta một canh giờ rồi, con sư tử này đúng là không tệ, có thể chạy theo ta lâu như vậy, vậy mà lại không có một chút mệt mỏi.
Diệp Lãng vừa cười vừa nói.
-Đã một giờ? Tại sao lại là sư tử? Ngươi là sao lại trêu chọc con sư tử này, nó không có khả năng vô duyên vô cớ đuổi theo ngươi lâu như vậy.
Lý Nguyệt hỏi, tại sao sư tử lại đuổi theo lâu như vậy, cho dù có khí lực này, cũng không có tâm tư như vậy mới đúng.
Sư tử đều có lãnh địa, rời khỏi lãnh địa quá xa sẽ không tiếp tục đuổi theo nữa.
Nhưng con sư tử này lại không phải màu vàng như bình thường, mà có màu hỏa hồng, đây rõ ràng không phải là một con sư tử bình thường, rất có thể là một loại ma thú.
-Thời điểm ta chạy qua, không nghĩ tới lại giẫm lên đuôi của nó, cho nên nó đuổi theo không bỏ!
Diệp Lãng trả lời rất tùy ý!
...
Lý Nguyệt cũng có thể tưởng tượng ra, nhất định là lúc ấy Diệp Lãng chạy quá nhanh, hơn nữa hắn không thèm để ý con sư tử này, chẳng qua là một con thú bình thường, tuy có màu hỏa hồng trên thảo nguyên cũng không tính là bình thường, nhưng lấy tính cách mơ mơ màng màng của Diệp Lãng, nhất định sẽ cho rằng đây là chuyện bình thường.
-Có phải ngươi cho rằng nó giống như các loại đá phải không?
-Làm sao ngươi biết, ta còn chưa nói mà, lúc ấy nó rúc thành một cục, ta còn tưởng là đống đất đỏ...
Diệp Lãng nói ra.
...
-Không biết con sư tử này có phải bị biến dị hay không, không ngờ lại có tốc độ như vậy!
Đột nhiên Diệp Lãng phát hiện con sư tử sau lưng đã tới gần hơn một chút, hắn cảm thấy tốc độ của con sư tử sau lưng đã nhanh hơn một chút, hơn nữa có thể cảm giác trên người của nó còn có ma lực ba động.
-Xem sơ qua cũng biết là ma thú, biến dị cái gì...
Lý Nguyệt tức giận nói, ma thú có rất nhiều năng lực khác nhau, có lẽ năng lực của con ma thú sư tử này là chạy nhanh.
-Đúng là ma thú rồi, nhưng nó nhất định là biến dị ma thú, ta chưa từng thấy qua con sư tử nào như nó, nhất định là từ dã thú bình thường tiến hóa lên.
Diệp Lãng nói ra.
Về ma thú, trừ bản thân có được huyết thống ma thú ra, còn có một loại dã thú bình thường tiến hóa mà thành, nhưng loại tiến hóa này rất khó, mà điều kiện của nó cũng thập phần hà khắc.
Nhưng mà, dã thú trong thiên hạ đâu chỉ có mấy ngàn, cho dù tỷ lệ rất thấp, chắc chắn cũng có khả năng đạt được, nhưng tỉ lệ gặp được những con ma thú này rất thấp, cũng rất khó phát hiện, chỉ đến khi biến dị ma thú này chính thức phát triển tộc đàn của mình, lúc đó mới có người biết đến.
-Tại sao ngươi có thể khẳng định nó là biến dị ma thú, có lẽ nó là đời thứ hai đời thứ ba thì sao.
Lý Nguyệt không chịu thua, nàng muốn tìm chút tật xấu và sai lầm của Diệp Lãng.
-Sẽ không, thời điểm ta giẫm lên con ma thú sư tử này, bên cạnh có một đám sư tử, chúng nó đều rất bình thường, chính vì như vậy, ta mới cho rằng con sư tử này là một đống đất đỏ.
Diệp Lãng lắc đầu nói ra.
-Ngươi nhìn thấy một đám sư tử, vậy tại sao ngươi còn chạy tới, không phải ngươi muốn chết hay sao?
Lý Nguyệt nghe thấy lời của Diệp Lãng, lập tức lên tiếng nói.
-Sư tử bình thường có thể đuổi kịp ta sao? Mà ta thấy cũng không sao cả, chúng đuổi theo một hồi sẽ không đuổi theo nữa, nhưng con đằng sau chính là phiền toái...
Diệp Lãng chẳng hề để ý nói.
-Hình như nó đã chạy nhanh hơn, tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị đuổi kịp.
Lý Nguyệt nhìn con sư tử đằng sau, phát hiện tốc độ của nó có biến hóa.
-Nó biết gia tốc, ta cũng biết, nắm chặt!
Lúc Diệp Lãng vừa nói, chân hắn bắt đầu phát lực, thoáng cái đã kéo giãn khoảng cách, làm cho con sư tử đằng sau phát ngốc một cái, sau đó nó gầm lớn một tiếng, cũng tiếp tục gia tốc.
Lý Nguyệt không có chú ý tới tình huống này, chỉ nghe thấy lời của Diệp Lãng, nắm chặt Diệp Lãng, nàng không muốn gây cho Diệp Lãng quá nhiều gánh nặng, chỉ có thể giảm nhẹ một chút.
-Diệp Lãng, nếu không, ngươi đặt ta ở phía sau lưng đi, ta sẽ ôm lấy ngươi, như vậy ngươi sẽ chạy nhanh hơn một chút!
Trải qua khoảng thời gian này, Lý Nguyệt mới nói ra.
-Không cần, không biết con sư tử này còn tiếp tục bao lâu, nhưng ta còn có thể! Nếu như cõng ngươi lên lưng, một khi con sư tử này có chiêu thức gì, không phải ngươi sẽ lãnh đủ hay sao, chuyện này không được!
Diệp Lãng lắc đầu nói ra.
...
Lý Nguyệt ngẩn ngơ, nàng không ngờ Diệp Lãng vào lúc này lại căn nhắc cho nàng, hơn nữa vào lúc này, buông tha mới là lựa chọn tốt nhất.
Kỳ thật nếu nói lui một bước, nếu không phải Diệp Lãng ôm nàng, đã sớm bỏ qua con sư tử này, mà hắn lại không làm như vạy, không ném bỏ Lý Nguyệt.