Giang Vũ Lan vội vàng xuống lầu, sắc mặt âm trầm ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra gọi: "Này, giúp tôi tìm người."
"Ai vậy?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng điệu cà lơ phất phơ.
"Cố Phán Yên."
"Hả? Đó không phải là vợ cậu sao? Sao lại muốn tôi tìm?"
"Cô ấy mất tích."
"khi nào?"
"Hôm nay."
Đầu dây bên kia nói gì đó khiến hắn cau mày "Dù sao chỉ cần cậu tìm được cô ấy càng sớm càng tốt, giá cả tùy cậu!"
"Thiếu gia, chuyện gì xảy ra vậy?" Quản gia lo lắng hỏi.
"Cô ấy đi rồi." Giang Vũ Lan nắm điện thoại nhìn biểu cảm sửng sốt của quản gia lãnh đạm nói tiếp "Cô ấy muốn ly hôn lại còn có ý nghĩ kỳ lạ, định để Cố Sanh Phi làm vợ tôi thay cô ấy."
Quản gia cũng sửng sốt "Thiếu phu nhân...!không giống người sẽ làm chuyện như vậy..."
"Đúng vậy, chuyện này nhất định phải có nguyên nhân." Giang Vũ Lan cắn răng " Những chuyện này phải đợi đến khi tìm thấy cô ấy mới nói được."
Tìm được cô, hắn phải dạy cho cô một bài học, bắt cô thề rằng sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa!
Giang Vũ Lan vốn nghĩ rằng với tính cách ngây ngốc của Cố Phán Yên, hắn nhất định có thể tìm được cô trong vòng một ngày.
Nhưng sự thật nằm ngoài dự đoán của Giang Vũ Lan.
Tìm kiếm nửa tháng hắn vẫn chưa tìm được tung tích của Cố Phán Yên, lúc này Giang Vũ Lan mới nhận ra hắn hoàn toàn không hiểu gì về cô.
Sau khi kết hôn, cô luôn ở nhà, đối xử tốt với hắn.
Đến cả người bạn tốt của cô hắn cũng không biết thông tin liên lạc của người đó.
Hắn không biết Cố Phán Yên thường đi đâu, Giang Vũ Lan quá bận để có thể đi mua sắm với cô, cũng không biết cô thích gì muốn gì.
Đúng lúc Giang Vũ Lan gần suy sụp, Cố Sanh Phi xuất hiện với sấp ảnh.
"Chị đã liên lạc với em, chị muốn anh đừng tìm chị nữa." Cố Sanh Phi đứng trong phòng khách Giang gia, đôi mắt đỏ hoe "Chị hy vọng chúng ta không cản trở hạnh phúc của chị ấy".
"Hạnh phúc của cô ấy? Hạnh phúc gì?" Giang Vũ Lan cười lạnh, ngoài hắn ra còn có ai quan tâm đến hạnh phúc của Cố Phán Yên nữa sao?
Cố Sanh Phi đưa tấm ảnh đến trước mặt Giang Vũ Lan "Nhìn đi."
Hắn cụp mắt, bị động tác thân mật của hai người trong ảnh làm cho đau lòng.
Cố Phán Yên nở nụ cười hạnh phúc bên một người đàn ông có diện mạo bình thường còn có những hành động thân mật.
Giang Vũ Lan lật từng bức ảnh một cách vô cảm.
Cố Sanh Phi không thể nhìn thấu biểu cảm của Giang Vũ Lan, cô ta thậm chí không chắc liệu hắn có tin những bức ảnh này hay không, nhưng cô ta cố gắng lấy hết can đảm, nói "Chị ấy nói từ khi còn nhỏ đã mong muốn có một cuộc sống bình thường, có hạnh phúc riêng, hy vọng chúng ta có thể chúc phúc.
"
"Chúc phúc?" Giang Vũ Lan cười lạnh ném tấm ảnh xuống đất "Cô ta ngoại tình mà còn có mặt mũi muốn tôi chúc phúc?"
Giang Vũ Lan cảm thấy khó tin người nằm dưới thân hắn với nụ cười ôn nhu dịu dàng, lại thực sự lừa dối hắn?
Đối tượng lại là một người đàn ông có thể bị hắn nghiền nát bất cứ lúc nào!
Giang Vũ Lan không thể đoán ra, hắn rốt cuộc có điểm nào thua người đàn ông này?
"Chị cũng nói mặc dù rất tiếc, nhưng chị nghĩ rằng em và anh nên thành một đôi." Cố Sanh Phi đỏ mắt "Thực ra,lúc bà Giang nói Giang gia sẽ liên hôn với gia đình em.
Ba em vốn định gả em cho anh, nhưng chị nói muốn đến Giang gia, nên ba em suy nghĩ rất lâu rồi đồng ý.
Thật ra người cùng anh hợp bát tự là em.
"
Khi Cố Sanh Phi nói, nước mắt của cô ta chảy dài, trông đáng thương "Xin lỗi anh rể, em không biết rằng chị thực sự là một người như vậy, nếu...!Nếu biết sớm hơn, em sẽ không bao giờ đồng ý theo yêu cầu của chị, em nhất định sẽ lấy anh ".
Giang Vũ Lan nhắm mắt không nói lời nào.
Cố Sanh Phi lén nhìn vẻ mặt của Giang Vũ Lan, thấy hắn dường như đã bình tĩnh trở lại, liền nói tiếp: "Anh rể, thật ra...!thật ra thì em vẫn luôn thích anh, nếu không phải là vì chị...!Em rất muốn làm vợ anh "
Giang Vũ Lan đột nhiên mở mắt nhìn Cố Sanh Phi.
Hắn luôn cảm thấy Cố Sanh Phi là một người tốt bụng, cô ta đã cứu hắn, hắn luôn biết ơn.
Nhưng lòng biết ơn và tình yêu không giống nhau.
Tình cảm của hắn đối với Cố Sanh Phi khác với Cố Phán Yên.
Cố Phán Yên là không thể thay thế, cho dù sau này Giang Vũ Lan không thích cô, thì hắn cũng không có khả năng cùng Cố Sanh Phi bên nhau được.
Vì cái gì mà Cố Phán Yên và Cố Sanh Phi đều nghĩ rằng không có cô hắn sẽ ở bên Cố Sanh Phi? Hắn, Giang Vũ Lan rất giống một người bụng đói ăn quàng, chiếm chị em họ làm của riêng à?
"Tôi muốn bình tĩnh lại một chút." Giang Vũ Lan nói.
"Được rồi." Cố Sanh Phi hít một hơi thật sâu tự nhủ bản thân không nên quá nóng vội, Giang Vũ Lan hiện giờ rõ ràng tin rằng đã Cố Phán Yên lừa dối hắn, việc còn lại là từ từ tiếp cận hắn và để Giang Vũ Lan làm quen với sự tồn tại của cô ta.
"Anh rể, nếu trong lòng cảm thấy khó chịu, đừng nghẹn trong lòng, bất cứ lúc nào em cũng sẽ đợi anh...!Em hy vọng có thể ở bên cạnh anh."
Khi Cố Sanh Phi rời đi, hắn lặng lẽ ngồi trên sô pha phòng khách.
Hồi lâu, không kìm được cúi xuống nhặt những bức ảnh đó lên.
Cố Phán Yên có cười như thế này khi ở bên hắn không? Tại sao Giang Vũ Lan cảm thấy cô cười đẹp hơn khi ở bên hắn?
Hắn thực sự không biết gì về cô.
Giang Vũ Lan thở dài hắn không tức giận bị cô phản bội, chỉ là không cam lòng.
Hắn không cam lòng buông tay Cố Phán Yên như vậy.
Nếu cô muốn sự chăm sóc ân cần của một người đàn ông, hắn là chồng danh chính ngôn thuận của cô, cô có thể trực tiếp nói điều đó.
Dù chưa có nhiều mối quan hệ và kinh nghiệm trong việc dỗ dành phụ nữ, nhưng hắn yêu cô và sẽ rút kinh nghiệm vì cô!
Đúng vậy, tình yêu.
Đến bây giờ Giang Vũ Lan mới hiểu được cô là một người phụ nữ lợi hại như thế nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, đã làm cho hắn yêu cô đến vậy.
Vào sáng thứ Hai, Giang Vũ Lan đi làm với thể xác và tinh thần kiệt quệ.
Giang Vũ Lan mang theo khí lạnh suốt một tuần, trong công ty cũng không ai dám chọc vào hắn.
Khi thư ký thông báo có một người tự xưng là bạn Giang Vũ Lan muốn gặp hắn, anh ta đã có chút sợ hãi.
Giang Vũ Lan sửng sốt một chút, sau đó nói: "Cho vào đi."
"Cậu thật kỳ quái!" Vừa đi vào, người đàn ông đã ném một túi hồ sơ dày cộp đến trước mặt Giang Vũ Lan, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của hắn, mệt mỏi thở dài "Dù sao cũng là vợ cậu, ngay cả tình trạng bạn bè của vợ mình cũng không biết, những nơi cô ấy thường lui tới cũng không rõ ràng, thậm chí còn không biết cô ấy đã từng làm việc ở đâu.".