"Đã tra được rồi?" Giang Vũ Lan nhìn túi hồ sơ trước mặt, nhưng không động đến.
"Ừ, tra ra rồi." Người đàn ông có chút tự hào, nói "Thất thần làm gì sao không xem đi?"
Giang Vũ Lan sợ rằng nếu hắn mở ra sẽ thấy tin tức kch thích hơn ảnh của Cố Sanh Phi đưa.
"Cũng không biết hai người rối rắm cái gì nữa?" Người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu "Được rồi, chuyện câu nhờ tôi làm xong rồi đó, cậu định làm gì thì tự mình quyết định đi, tôi về nhà ngủ một giấc đây.
"
Văn phòng chỉ còn lại Giang Vũ Lan.Hắn nhìn túi hồ sơ một lúc lâu rồi mới chậm rãi mở ra.
Ngoài dự đoán, không có ảnh thân mật như Giang Vũ Lan nghĩ, chỉ có mấy bức ảnh đời thường, vì chụp từ xa nên ảnh hơi mờ, nhưng thấy được sắc mặt của cô không được tốt lắm.
Cô rời đi, không lẽ tên đó không chăm sóc tốt cho cô sao? Trông cô có vẻ tiều tụy?
Giang Vũ Lan cảm thấy có chút đau lòng.
Cách làm việc của người đàn ông kia luôn dứt khoát, ngoại trừ ảnh đời thường thì còn hai địa chỉ, một là địa chỉ hiện tại của Cố Phán Yên, hai là nơi cô làm việc.
Nhưng chủ nhân của ngôi nhà đó là một phụ nữ, có lẽ là nhà bạn thân của cô.
Sao lại thế này? Cố Phán Yên rời bỏ hắn để ở bên người cô yêu.
Họ không sống cùng nhau sao?
Giang Vũ Lan nghĩ, khóe mắt vô tình liếc về phía ngăn kéo, nhớ ra trước đây hắn từng điều tra về Cố Phán Yên, mấy ngày nay bận đi tìm cô, hắn không có thời gian để xem.
Nghĩ một hồi, hắn lấy tư liệu ra, nhưng càng nhìn sắc mặt Giang Vũ Lan càng trở nên đen hơn.
Cố Phán Yên ở Cố gia, có thể nói là chịu ủy khuất.
Cha mẹ cô đã để lại cho cô một khối tài sản thừa kế khổng lồ, cái này không đáng là gì đối với Giang Vũ Lan, nhưng nó giúp Cố gia phát triển như hiện tại, cô thì lại chẳng có gì.
Trước khi lên đại học cô và Cố Sanh Phi luôn học cùng trường, Cố Sanh Phi là nhân vật nổi tiếng trong trường, còn cô thì tựa hồ như không tồn tại, không ai biết Cố gia ngoại trừ Cố Sanh Phi ra thì còn một người nữa là Cố Phán Yên.
Ngày thường ở trường, hai người giả vờ như không biết nhau.
Cố Sanh Phi không biết đã cướp bao nhiêu thứ của cô.
Cố Phán Yên hầu như không bao giờ được hưởng tình yêu thương của ba mẹ nào, dù Cố gia không thiếu cơm ăn áo mặc nhưng lại thiếu sự ấm áp của gia đình.
Ngoài việc có chỗ che mưa chắn gió hầu như mọi việc đều do cô tự mình giải quyết.
Chẳng trách...!Giang Vũ Lan nhắm mắt lại.
Chẳng trách, hắn luôn cho rằng cô là người rất nhìn mặt mà đoán ý, sống trong môi trường như vậy từ nhỏ, cô có thể không nhìn sắc mặt người khác sao?
Cô hiểu chuyện chu đáo bởi vì cô đã quen với ở một mình.Cô tốt với hắn, có lẽ chỉ vì thực sự muốn có một mái ấm.
Giang Vũ Lan bắt đầu tin rằng Cố Phán Yên thực sự sẽ phản bội mình.
Cô rất muốn có một gia đình, nếu có người mang đến cho cô hơi ấm của gia đình, cô nhất định sẽ không màng tất cả đi cùng người đó.
Giang Vũ Lan vươn tay che mắt, cảm thấy mình thật sự là một tên khốn nạn.Hắn chưa bao giờ nhận ra cô đã thận trọng như thế nào khi đối mặt với hắn.
Cố Sanh Phi, hắn thực sự nhìn lầm cô ta rồi.
Giang Vũ Lan lạnh mặt đặt tất cả thông tin lộn xộn trên bàn.
Bất kể thế nào, hắn cũng muốn gặp Cố Phán Yên trước.Ít nhất là nghe chính miệng của cô nói rằng cô đang sống tốt.
Hơn nữa, thỏa thuận ly hôn đã bị hắn xé bỏ, nếu cô thực sự muốn kết hôn với người đàn ông đó, hắn phải ký lại.
Giờ phút này, Giang Vũ Lan chỉ cảm thấy trong miệng chua xót.
Hắn thật sự muốn nhanh chóng gặp Cố Phán Yên nhưng với tâm trạng hiện tại, có lẽ Giang Vũ Lan thực sự sẽ không kìm được mà chất vấn và tức giận với cô.
Giang Vũ Lan cảm thấy cho dù hai người không ở bên nhau, thì ít nhất họ cũng nên gặp lại trong vui vẻ.
Hơn nữa, có lẽ hắn nên điều tra người đàn ông,dù sao cô cũng là người tính tình trong sáng, nếu tên đó lừa dối cô thì sao?
Nghĩ đến đây, Giang Vũ Lan không chần chừ, lập tức đứng dậy định về nhà, đưa bức ảnh cho người đàn ông đó, nhờ anh ta kiểm tra thông tin của tên đó.
Sau khi nhận được, anh ta ngạc nhiên hỏi Giang Vũ Lan: "Cậu lấy tấm ảnh này ở đâu vậy?"
"Cố Sanh Phi đưa nó cho tôi nói là do Cố Phán Yên đưa." Giang Vũ Lan không thoải mái, hoàn toàn không muốn nhìn thấy nam nhân trong bức ảnh kia "Cậu giúp tôi kiểm tra thông tin của người này, càng chi tiết càng tốt.
"
"Không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là việc kiểm tra một người đàn ông trên bức ảnh tổng hợp để làm gì?" Anh ta ngạc nhiên.
tui không biết ảnh tổng hợp là gì nữa chắc đại khái là ảnh ghép á
"Tổng hợp?" Giang Vũ Lan cũng là sững sờ.
"Ừ." Anh ta chỉ vào động tác ôm hôn của hai người trong bức ảnh, "Nhìn chỗ họ ôm rõ ràng là không tự nhiên, bức ảnh này là ghép đó, hai người trong bức ảnh sợ là căn bản không quen biết nhau đó.
Dựa trên những thông tin tôi tìm được về vợ cậu, cô ấy không phải là một người như vậy.
Cô ấy từ nhỏ đến lớn đều biết giữ mình.
Có lẽ ngoại trừ cậu ra, cô ấy chưa từng có hành động thân mật với ai đâu.
Giang Vũ Lan choáng váng.
"Chẳng lẽ cậu...!hiểu lầm vợ mình?" Anh ta nheo mắt đầy ẩn ý.
Giang Vũ Lan đột nhiên cảm thấy luống cuống "Tôi..."
"Tôi hiểu rồi, nếu cậu quan tâm cậu sẽ bối rối." Người đàn ông gật đầu.
"Hơn nữa, cậu không phải người trong nghề, vì vậy không thể biết bức ảnh này là ghép vào.
Huống hồ, tôi thấy cậu quan tâm đến cô ấy như vậy.
Khi thấy bức ảnh cô ấy và người đàn ông khác thân thiết, sợ là lý trí bay cả rồi thì làm sao có thể bình tĩnh mà xem xét bức ảnh có hợp lý hay không.
"
Giang Vũ Lan không thể ngồi yên, "Tôi đi tìm cô ấy!"
"Đi, đi đi, thật sự là cẩu độc thân bận rộn giúp cậu tìm vợ, cuối cùng còn muốn nhìn cậu phát cẩu lương bày tỏ sự quan tâm của cậu đối với vợ mình..." Anh ta cười nói, đột nhiên nghiêm túc trở lại " Hiếm khi thấy cậu quan tâm đến một người phụ nữ như vậy, chắc hẳn là cô ấy rất tốt.
"
"Cô ấy là người duy nhất." Giang Vũ Lan cảm thấy mềm mại khi nhớ đến dáng vẻ làm nũng xin tha của cô trong lòng ngực hắn.
Hắn chỉ muốn ôm cô thật chặt.
Sau khi rời bỏ Giang Vũ Lan, cuộc sống của cô không tốt chút nào.
Cô vốn là người sống rất tự lập, từ nhỏ đã hình thành thói quen tự làm một mình.
Nhưng sau khi rời khỏi Giang gia, Cố Phán Yên nhận ra rằng mình đã bị Giang Vũ Lan chiều hư mất rồi.
Lúc ở nhà chú, khi ăn cơm cô thường chỉ ăn những đĩa thức ăn trước mặt, nhưng sau khi ở bên Giang Vũ Lan cô đã quen được hắn săn sóc gắp thức ăn cho ăn.
Cô không còn mạnh mẽ như trước nữa, Cố Phán Yên vô tình bị đứt ngón tay khi đang nấu ăn, đau đến mức không cầm được nước mắt.
Sẽ không có ai như Giang Vũ Lan sẽ lại xuất hiện ở bên cạnh cô để an ủi cô nữa.
"Oaa..." Cố Phán Yên không thể không bật khóc khi nghĩ đến điều này.
Hạ Lam không thể chịu nổi nhìn bộ dạng đáng thương của cô bây giờ, cảm thấy tức giận "Cậu ngốc à? Cố Sanh Phi kêu cậu ly hôn cậu cũng làm theo à! Rõ ràng ngay từ đầu cô ta đã không chịu cưới Giang Vũ Lan rồi.
Bây giờ thèm muốn anh ta lại bắt cậu ly hôn? Cậu mới là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của Giang gia cơ mà? ".