Tần Duệ Minh lái xe đưa Hồ Anh Vũ về nhà. Sợ về nhà anh xa, liền đưa hai người về căn nhà nhỏ, nơi cô từng ở.
Hồ Anh Vũ lúc này cũng đã tỉnh kha khá. Tần Duệ Minh đặt cô xuống, lục tìm trong túi lôi ra một chùm chìa khóa. Đây là thứ cô đã từng đánh rơi vào ngày ai đó cố trộm tấm biển số xe của anh.
Hồ Anh Vũ chăm chú nhìn chùm chìa khóa trong tay của anh, bất ngờ "A" lên một tiếng. - Chìa khóa...
Tần Duệ Minh không thèm để tâm. Khom người dùng lực nhấc bổng cô lên. Cặp chân dài mạnh mẽ sải bước, đi thẳng một mạch vào phòng ngủ chính. Tần Duệ Minh đặt cô xuống giường, vừa định đứng thẳng người liền bị Hồ Anh Vũ dùng sức ôm chặt lấy cổ. Bị bất ngờ, anh để mặc cô thích làm gì thì làm. Thế nhưng lại thấy người nằm dưới không hề nhúc nhích. Tần Duệ Minh nhướn mày nghi hoặc nhìn, xong chỉ biết cười khổ. Kéo tấm chăn đắp lên cho người phụ nữ trước mặt, anh cũng ngả người nằm xuống giường. Đưa tay siết chặt vòng ôm kéo cô vào lòng.
Ánh nắng ban mai chiếu qua ô cửa sổ nhỏ. Hồ Anh Vũ đang say sưa trong giấc ngủ thì bị đánh thức bởi những tiếng động lạ. Cô không tình nguyện lắm mở mắt ra, khua khua tay tìm kiếm chiếc điện thoại. Không thấy! Cô nhăn mặt ngồi hẳn dậy. Không có! Hồ Anh Vũ khó chịu lấy tay đỡ trán, đầu cô vẫn còn đau như búa bổ, chắc tại uống quá nhiều. Hồ Anh Vũ lục lọi trong trí nhớ sự việc ngày hôm qua, cô phát hiện... mình cũng không biết điện thoại đang nằm ở đâu nữa. Bước xuống giường, cô dỏng tai lần theo tiếng nhạc chuông sinh động. Để rồi khi đứng trước thứ được gọi là của mình, mặt cô đen một mảng. Ai có thể giải thích cho cô biết, tại sao điện thoại của cô lại nằm ngoài cửa không?!
- Hazz, đúng là mình ngày càng cẩu thả.
Hồ Anh Vũ thở dài rồi xoay người đóng cửa, nhưng khi bước chân cô đi qua phòng ngủ của mình liền đứng lại. Trong phòng của cô, thế nhưng lại có tiếng động? Trong nhà có trộm? Hồ Anh Vũ nghĩ thôi đã bất giác rùng mình. Nhưng lý trí mách bảo cô phải vào dạy cho tên trộm to gan này một bài học. Vì vậy, cô cẩn thận đẩy cửa vào. Thế mà con mẹ nó đứng giữa gian phòng vẫn không có bóng ma nào.
"Chẳng lẽ mình lại nghe nhầm?" Cô tay chống hông tự hỏi.
Bất chợt cửa phòng tắm "Cạch" một tiếng rồi mở ra. Hồ Anh Vũ bị bất ngờ xuýt chút nữa ngã ngửa ra sàn. Nếu thật sự là trộm thì lần này cô nguy rồi.
Hồ Anh Vũ vừa có ý định bỏ chạy. Mà khoan đã... trộm lại vào phòng vệ sinh? Chẳng lẽ đi ăn trộm cũng cần đi cầu trước?
Nghĩ vậy, cô nhăn mày quay đầu lại. Người hóa đá.
Tần Duệ Minh? Hồ Anh Vũ ngẩn người chốc lát, lại phát hiện mình đang đứng trong nhà cũ từng ở. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô đưa tay đỡ đầu, một lần nữa cố tìm tung tích của đoạn ý ức mới xảy ra hôm qua. Thế nhưng khi nhớ lại rồi, cô ngàn vạn lần chỉ muốn đập bản thân vài chục quyền, chuyện xấu hổ như vậy mi nhớ lại làm gì. Đó là suy nghĩ của cô lúc này.
Nhận thấy Tần Duệ Minh đang bước về phía mình. Cô chuyển người đi về hướng giường. Áng mắt Tần Duệ Minh phát sáng. Hồ Anh Vũ ngây thơ đâu hay, hành động của cô lúc này có khác gì cừu non chui vào hang sói.
Tần Duệ Minh trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Khóe môi anh hơi cong lên, ánh mắt dán chặt trước ngực Hồ Anh Vũ.
Vô tình, ánh mắt cô lướt qua cơ thể tinh tráng của anh, ngay lập tức cả người ửng đỏ, cô khó khăn nói.
- Cái đó, sắp tuột rồi!
- Em nói rõ hơn được không? Anh không hiểu. - Chú sói nào đó giả dạng nai tơ nói.
Không biết anh thực sự không hiểu hay giả bộ không hiểu, nhưng đây là vấn đề mang tính hệ trọng về danh tiết và nhân phẩm của ai đó, cô vẫn muốn nói.
- Cái khăn, sắp tuột!
- Ý em là cái này?
Nếu đã biết rồi, còn hỏi lại làm gì?
Hồ Anh Vũ bực dọc quay đầu lại. Thật, cô chỉ muốn cắn lưỡi tự tử chết quách đi cho xong.
Giờ không phải nói sắp nữa, mà chính xác nó đã bị anh kéo tuột cầm trên tay.
Hồ Anh Vũ kinh hãi hết lên một tiếng, tiếp đó nhắm chặt hai mắt lại, hai tay cũng phối hợp che mắt.
Tần Duệ Minh bật cười, nụ cười của anh dường như rất lưu manh. Và thật sự anh cũng muốn làm lưu manh lần này.
Tần Duệ Minh vứt khăn tắm xuống sàn, rồi di chuyển bước chân, đến trước mặt Hồ Anh Vũ.
Hồ Anh Vũ sợ quá vội dịch người mong muốn giữ khoảng cách mà đâu hay mình đang ngồi ở mép giường. Hậu quả là cô ngã từ trên giường xuống sàn, đau điếng người.
Biết người ở trên đang cố nhịn cười, cô trừng mắt nhìn anh giận dữ quát.
- Cười cái đầu nhà anh.
Ngã chưa đủ, xiu xẻo hơn anh đang ngồi trước mặt cô, trên người con mẹ nó không có một mảnh vải che thân. Hồ Anh Vũ theo bản năng vội che mắt lại quay đầu đi.
- Anh, mau mặc quần áo vào. Cũng không phải là người rừng, hảo thân làm gì?!
Tần Duệ Minh nhẻo miệng cười, từ lúc đặt chân ra khỏi phòng tắm, nụ cười của anh luôn mang một loại tà khí lưu manh. Anh cúi người, bế bổng Hồ Anh Vũ đặt cô ngồi trên đùi mình.
Cả người Hồ Anh Vũ khẽ run lên. Cô trừng mắt nhìn ai đó không hài lòng. Thế nhưng người mặt dày vốn đâu có biết xấu hổ, Tần Duệ Minh khẽ cười nghé sát vào tai cô nói nhỏ.
- Cảm nhận được không? Nó đang muốn em đấy!
Những câu như thế sao anh có thể nói ra trắng trợn đến vậy?
Hiển nhiên Hồ Anh Vũ không chịu thỏa hiệp. Người ngồi trên mà cứ ngọ nguậy không ngừng, nhưng sự ma sát của cô, càng khiến anh thêm kích thích.
Hồ Anh Vũ đỏ mặt, hận không có lỗ lẻ nào chui xuống. Ở khoảng cách gần như vậy, cô khó tránh được sẽ có cảm giác.
Tần Duệ Minh khẽ cười, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô. Giọng khàn đặc anh nói.
- Chuẩn bị xong chưa?
Hồ Anh Vũ mơ hồ không hiểu anh muốn nói gì.
Dứt lời, Tần Duệ Minh đổ người đè cô xuống dưới mình. Bàn tay linh hoạt nhanh chóng lột sạch quần áo trên người cô. Trong phòng, cảnh xuân tràn ngập.