Hồ Anh Vũ ngủ một mạch đến bốn giờ chiều thì bị tiếng điện thoại ồn ào đánh thức. Cô nhăn mày khó chịu áp điện thoại bên tai.
- Cái con bé bất hiếu này!
Hồ Anh Vũ bị giật mình suýt chút ngã ngửa. Giọng nói này... là mẹ cô!
- Ai gọi tới vậy? - Một câu hỏi mang ý nghĩa hỏi cho có. Hồ Anh Vũ giám thề với chúa, tiếng hét to như vậy cái người nào đó không thể không nghe thấy. Rõ ràng là một con sói nhưng lại luôn giả mình là một chú cừa non vô hại. Cô khinh!
Tần Duệ Minh mở ra đôi mắt như chim ưng nhìn cô chăm chú. Anh ngồi dậy, vòng tay ôm lấy Hồ Anh Vũ từ phía sau. Lại lười biếng để cằm mình tựa trên vai cô.
Giọng anh truyền qua điện thoại, truyền thẳng đến tai bà Hồ. Thái độ lão phật gia nào đó quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bà hớn hở thúc dục.
- Duệ Minh phải không? Mau đưa điện thoại cho thằng bé, mẹ muốn nói chuyện với nó.
Nếu muốn nói chuyện với Tần Duệ Minh thì sao không gọi điện thẳng vào số máy anh ta, gọi cho cô làm gì? Hồ Anh Vũ trong lòng ai oán, đúng là con gái không bằng con rể.
Hồ Anh Vũ bĩu môi giận dữ, lắc mạnh vai khiến ai đó không phòng bị ngã díu mặt về phía trước. May thay, anh đang ngồi trên giường, chứ không hậu quả thật khó lường.
Hồ Anh Vũ ném thẳng điện thoại vào người Tần Duệ Minh, rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm. Trước khi xoay người đóng cửa cũng không quên trừng anh trách mắng.
- Anh sắp thành anh trai em rồi!
Tần Duệ Minh tay xoa xoa cằm. Nhìn cánh cửa dần khép lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, trắng trợn buông nụ cười thỏa mãn. Cô ra tay cũng thật nặng, may thay, răng vẫn còn.
Nhặt chiếc điện thoại đã bị Hồ Anh Vũ ngắt vứt bên chân anh. Tần Duệ Minh bấm số gọi lại cho mẹ vợ.
- Cái con bé đang ghét này, tin mẹ xẻ thịt con ra không?! - Tiếng lão phật gia tức giận vang lên ở đầu dây bên kia.
Tần Duệ Minh khóe môi co giật dữ dội. Giờ thì anh cũng hiểu, cái tính cách bá đạo không coi ai ra gì của cô do đâu mà có rồi.
- Mẹ vợ, là con, Duệ Minh! - Tần Duệ Minh chậm rãi lên tiếng.
Chỉ biết đầu dây bên kia im lặng một lúc . Dường như mới vừa bị bất ngờ.
- Con rể, con chiều con bé Vũ Nhi quá rồi, đi du lịch hai năm cũng không chịu về thăm ông bà già này một lần.
Tần Duệ Minh ngây người trong khoảnh khắc, ánh mắt anh dán chặt nơi cửa phòng tắm.
Phòng tắm vì ai đó giờ đây đã lênh láng nước.
- Chắc mình không phải là con mẹ rồi. - Hồ Anh Vũ lẩm bẩm, lại tiếp tục tung chân hất nước ra ngoài.
- Nếu muốn nói chuyện với anh ta vậy, còn đi gọi điện cho mình làm gì. Không phải muốn mình đi hỏi, anh ta có chịu đồng ý làm con trai bà không chứ gì?! Bực bội!
Hồ Anh Vũ cắn chặt môi dưới, dùng cả chân và tay hất nước tung tóe. Giờ trong bồn tắm đã chẳng còn mấy nước.
- Em biết là anh không thể mà!
Không biết từ lúc nào, Tần Duệ Minh đã có mặt trước cửa phòng tắm. Cả người anh đứng dựa vào một bên cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sáng rực ánh lên nét cười. Trông anh, cứ như vừa được xem một bộ phim truyền hình trực tiếp sống động.
Hồ Anh Vũ liếc mắt nhìn ra cửa, xong, cô bơ anh luôn.
Sống cùng anh một tháng, cô phần nào cũng học được cái bản tính vô địch mặt dày của anh. Khi đứng trước người mặt dày, bạn cần phải mặt dày hơn họ!
Tần Duệ Minh nhếch môi cười tà, dùng chân đóng cửa phòng, anh đi đến ngồi lên thành bồn tắm, nơi mà Hồ Anh Vũ đang gác tay.
- Đang ghen tỵ sao? - Tần Duệ Minh mặt tỉnh bơ hỏi.
Hồ Anh Vũ cứng đầu không chịu nhận. - Sao em phải ghen tỵ? Anh cũng đâu còn là con rể bà!
Hồ Anh Vũ thẳng thắn mà nói, đâu hay sắc mặt của ai kia đã tối sầm lại. Hai mắt Tần Duệ Minh duỗi thẳng, ánh lên cái nhìn nguy hiểm. Chợt, một tay giữ chặt lấy cằm cô, anh cúi đầu cắn lên môi cô một cái thật mạnh. Bị đau, lông mày Hồ Anh Vũ cau chặt lại, nhưng cô không đẩy anh ra mà ưỡn người ôm lấy cổ anh kéo sát lại.
- Tại sao lại đồng ý với yêu cầu của bà ấy? - Hồ Anh Vũ ngồi trên giường nhìn Tần Duệ Minh hỏi với giọng cổ quái.
Tần Duệ Minh đi đến ghế lấy áo véc khoác lên người, xong đi tới ngồi xuống giường, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Anh Vũ, đã bao lâu em không về nhà rồi?
Câu hỏi đột ngột của anh khiến lòng cô trùng xuống. Đã bao lâu rồi nhỉ? Hình như từ sau khi cô biết rõ sự thật.
Tần Duệ Minh cũng chưa biết chuyện mẹ cô và Cúc Phương thông đồng làm nên vụ tai nạn năm đó. Vì cô cũng không muốn anh biết, nền đành phải nhắm mắt nói dối vậy.
- Em đâu còn bé nữa, cũng đâu cần ngày nào cũng phải về nhà gặp ba mẹ.
- Vậy hôm nay mình về!
Hồ Anh Vũ mở tròn hai mắt nhìn Tần Duệ Minh với chút mơ hồ. Trong một tháng qua, cô thực lòng không hiểu, là anh còn yêu cô hay chỉ đang cố bù đắp lại những gì anh nợ?!
- Vũ nhi?!
Tiếng gọi của Tần Duệ Minh kéo Hồ Anh Vũ về với thực tại. Anh cúi đầu nghiêm nghị nhìn thẳng vào đáy cô nói.
- Dù đã có rất nhiều chuyện xảy ra, anh vẫn muốn em hiểu rằng "Anh Yêu Em"
Hồ Anh Vũ không tìm thấy một tia giả dối nào qua đôi mắt anh, nhưng sự nghiêm túc của anh khiến cô không đủ chắc chắn. Ba ngày sau khi bắt đầu thỏa thuận, anh lạnh nhạt với cô, bảy ngày sau khi thỏa thuận chính thức đưa vào thực hành, anh đối với cô dịu dàng chiều chuộng. Nhưng bản thân cô, đã ba năm trôi qua, cô không chắc tình yêu của cô đối với anh vẫn còn nguyện ven như ban đầu.
Thái độ của cô mỗi khi anh nhắc tới vấn đề này đều chỉ có một. Cô luôn tìm vấn đề nào đó để lẩn tránh vấn đề anh đưa ra. Chẳng hạn như lúc này...
Hàng mi dài trùng xuống che quá nửa con mắt. Hồ Anh Vũ nghiêng người ôm lấy quần áo, nhanh chân như chạy vào phòng tắm.
Đến tận bây giờ anh vẫn chưa hiểu được. Có thật chỉ đơn giản vì năm đó anh dối lừa cô hay còn có lý do nào khác mà anh không biết.