Phong Liệt không trực tiếp lấy mạng của Thủy Thiên Lưu, mà chỉ là cầm đại thương, dùng lực đâm vào các đại huyệt trên người Thủy Thiên Lưu, thậm chí hắn còn dùng Nguyên lực bao trùm lấy kịch độc trên đầu thương, để tránh cho Thủy Thiên Lưu khỏi bị độc chết.
Cũng chỉ qua thời gian vài hơi thở, Thủy Thiên Lưu đã hấp hối rồi. toàn thân bị Tế Thiên thần thương đâm mấy trăm lần, tứ chi đều gãy, ngay cả công cụ mà hắn dùng để làm ác với nữ nhân cũng bị đâm đến chục nhát, hoàn toàn hỏng rồi.
Nhưng cho dù như thế hắn lại vẫn chưa tắt thở, điều này không thể không làm cho người ta phải sợ hãi thán phục sinh mệnh lực mạnh mẽ của cao thu Chân khí cảnh.
- Thiếu trang chủ! Tiểu tặc lớn mật! Ngân Nguyệt sơn trang chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Bây giờ dừng tay vẫn còn kịp!
Trương Thất ở phía xa tức giận quá lớn, tận mắt thấy Thiếu trang chủ nhà mình bị vạn thương xuyên tim, không khỏi trừng nứt cả mắt.
Nhưng Phong Liệt vẫn như cũ mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục đâm xuống từng thương từng thương một. Chẳng đếm được là mấy trăm hay mấy nghìn thương rồi, chỉ có huyết hoa vẩy ra, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong đất trời.
Thời gian dần trôi qua, nguyên bản một đám đệ tử hoan hô ồn ào ở xung quanh đều bị sự lãnh khốc của Phong Liệt làm cho kinh sợ, im lặng dần, chỉ còn ánh mắt hoảng sợ dõi theo đầu thương rút lên, đâm xuống.
Mà lúc này, Long Khuynh Vân cùng tên cao thủ của Thị Vệ đường đã giải quyết xong tên thị vệ cuối cùng của Ngân Long giáo, đi đến gần chỗ Phong Liệt đang đứng, ngơ ngác nhìn động tác trước sau như một của Phong Liệt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Liệt đột nhiên cảm thấy một cỗ thân thể mềm mại từ phía sau ôm lấy chính mình, một thanh âm quen thuộc ghé vào lỗ tai hắn, đau lòng nói:
- Phong Liệt, được rồi đó, hắn đã chết.
Thân hình Phong Liệt run lên, tinh thần từ trong phẫn hận vô cùng vô tận tỉnh táo lại, hai mắt tan rã cũng dần dần xuất hiện tinh quang.
Hắn biến ảo lại thành thân người, thu liễm khói đen quanh thân.
Một khuôn mặt trắng bệch gần như không còn giọt máu lập tức hiện ra trước mắt mọi người. Cả đám người không khỏi chấn động. Lúc này, so với dĩ vãng, Phong Liệt có thêm một lần lạnh lùng nghiệm nghị, khiến người khác thấy run sợ.
Sau khi lạnh nhạt nhìn qua một đám máu trên mặt đất, Phong Liệt kéo bàn tay nhỏ bé của Lý U Nguyệt , im lặng đi về phía xa.
Đi đến đâu, tất cả các đệ tử đều tự động tách ra hai bên, ngơ ngác nhìn bóng người kia rời đi, trong lòng không khỏi có chút phát lạnh.
Đôi mắt đẹp của Long Khuynh Vân cũng vô cùng khiếp sợ nhìn Phong Liệt, ánh mắt đầy phức tạp.
Giờ phút này, từ đám huyết thủy ở trên mặt đất, nàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng ý hận tận xương của Phong Liệt. Chẳng biết tại sao, lúc này nàng thậm chí còn có chút hâm mộ Lý U Nguyệt, có thể có được một nam nhân vì mình mà bất chấp tất cả nhập ma.
Sau một lát, Long Khuynh Vân đi đến chỗ Thủy Thiên Lưu hóa thành bãi máu, hung hăng đạp một nhát.
- Hừ! Để ngươi chết nhanh như vậy coi như tiện nghi cho ngươi rồi!
Vừa dứt lời, nàng đột nhiên chém ra một long ảnh to lớn, chấn động ầm ầm, hung đánh váo đám huyết thủy kia. Nhất thời, Thủy Thiên Lưu thi cốt không còn, biến thành phấn vụn.
Thủy Thiên Lưu có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới có một ngày, đường đường là Thiếu trang chủ của Ngân Nguyệt sơn trang như hắn lại rơi vào kết cục cuối cùng là thi cốt không còn.
Cơ chế của Ngân Long giáo và Ma Long giáo có chỗ sai khác. Thế lực của Ma Long giáo chia ra làm là mười tám cái viện phái, mà Ngân Long giáo thì chia làm mười ba cái sơn trang. Thực lực của Ngân Nguyệt sơn trang cũng không kém so với Kiên Vũ viện của Ma Long giáo. Địa vị Thiếu trang chủ này đương nhiên là vô cùng quan trọng. Thậm chí trình độ quan trọng còn không kém chút nào so với Long Khuynh Vân.
Bởi vậy, trận phân tranh ngày hôm nay cũng đã chú định cuộc sống sau này của Phong Liệt sẽ không bình tĩnh. Nhưng mà Phong Liệt bây giờ giống như bị rận cắn nhiều thành quen, không thèm để ý nữa.
Thời gian sau đó, Phong Liệt đưa đám thuộc hạ của mình cùng mấy người Triệu Thung, Lý U Nguyệt tu dưỡng tại Thanh Thạnh Sơn. Còn chính hắn thì lại leo lên Long Giác phong, ngọn núi cao nhất trong vòng trăm dặm quanh đó!
Long Giác phong là ngọn núi cao nhất bên ngoài Dạ Mạc hạp cốc, cao hơn vạn trượng, địa hình ba mặt còn hơi thoai thoải một chút. Một mặt còn lại chính là sườn dốc xuống thung lũng vạn trượng, sương mù bốc lên, sâu không thấy đáy.
Phong Liệt sở dĩ tới đây là có nguyên nhân nhưng không thể cho bất kỳ ai biết được.
Trên đỉnh Long Giác phong cao hơn vạn trượng, âm vụ vờn quanh, cuồng phong gào thét, đỉnh núi nhọn hoắt giống như đầu sắc bén của một cây thương chống trời chi, ngước mắt nhìn lên khiến người khác gần như tuyệt vọng, lấy thân thể của người thường tuyệt đối là không thể leo tới.
Đây là nơi cực kỳ gần với đỉnh của Dạ Mạc đại hạp cốc. Ở đây, loáng thoáng có thể phân biệt được ban ngày và ban đêm.
Lúc này, một đoàn khói đen mù mịt đang chiếm giữ lấy một chỗ đất bằng ở đỉnh núi, mặc kệ cho cuồng phong không ngừng gào thét tàn phá, khói đen vẫn như trước ngưng tụ mà không tán, nhìn qua thật quỷ dị.
Ở bên trong khói đen, Phong Liệt đã khôi phục thân người đang ngồi xếp bằng, hai tay ở trước ngực ngưng kết thành một thủ ấn quái dị.
Theo thời gian trôi qua, da thịt lõa lồ trên người hắn thỉnh thoảng lấp lòe ánh đen bức người, nguyên lực mênh mông trong cơ thể không ngừng cọ rửa mỗi một tấc máu thịt. Truyện Sắc Hiệp -
Đây là do hắn đang vận chuyển Nguyên dung thối thể thuật trong Thiên cấp công pháp Ma Long Thiên Sát quyết để tinh luyện thân thể, mau chóng tăng cường cường độ của thân thể để có thể phù hợp với nguyên lực mới tăng vọt kia, từ đó giải trừ tai họa về sau của việc điên cuồng đột phá.
Trên thực tế, Nguyên Dung Thối Thể thuật là một loại thuật luyện thể thông qua việc dùng ma nguyên lực tương dung với mỗi một tế bào trong cơ thể, từ đó kích thích cả thân thể trở nên mạnh mẽ, thập phần huyền diệu, mà lại không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Chỉ là lúc này Phong Liệt không có Tôi Thể đan dược phụ trợ nên hiệu quả tu luyện kém đi không ít.
Trên mặt đất, phía trước mặt Phong Liệt còn có một con thú con dài chừng hai thước, trông giống chó con như toàn thân là vảy màu đen, chính là Dạ mạc thú Tiểu Dạ. Nó đã lớn lên không ít.
Giờ phút này trong miệng Tiểu Dạ đang ngậm ba khối Long Nguyên Đan, con mắt khép hờ, không ngừng phun ra nuốt vào, nhìn qua có vẻ rất thích thú. Hai cái răng nanh màu đen dài hơn ba cm thỉnh thoảng lóe sáng, đã lộ ra chút vẻ dữ tợn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Phong Liệt đã ở trên đỉnh núi cao vạn trượng, lặng im tu luyện gần năm ngày rồi, cường độ thân thể cũng có đề cao một chút.
Mà Tiểu Dạ sau khi luyện hóa được hơn năm mươi khối Long Nguyên Đan còng trở nên hung lệ thần tuấn hơn rất nhiều.
Phong Liệt lúc này giống như quên hết mọi chuyện ở bên ngoài, chỉ say mê tu luyện bên trong thân thể. Ngoài ra, cứ một đoạn thời gian hắn sẽ ném mấy viên Long Nguyên đan vào miệng của Tiểu Dạ.