Ma Long Phiên Thiên

chương 114: rơi xuống núi:thiên chấn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cứ như vậy, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Phong Liệt sẽ một mực kéo dài loại trạng thái này, thẳng cho đến khi trận thí luyện tại Dạ Mạc đại hạp cốc kết thúc.

Nhưng vào ngày thứ mười ở thời gian nào đó, thân hình Phong Liệt đột nhiên run lên, nhanh chóng thu hồi nguyên lực về đan điền, đôi con ngươi sáng rỡ chậm rãi mở ra, trong mắt lóe lên một tia u mang âm lãnh .

- Hừ! Cuối cùng cũng đến rồi sao? Tính nhẫn nại không sai!

Tiếng gió lạnh thấu xương như nhanh hơn, một thanh đao cực kỳ sắc bén đâm xuyên vào đám khói đen, nhưng lại phảng phất như rơi vào vũng bùn, không làm gợn lên chút rung động nào cả.

- Cạch, cạch, cạch. . .

Sau một lát, một loạt tiếng bước chân đều đều mà ổn trọng vang lên cách đó không xa. Người đến không có chút ý muốn che giấu hành tung của chính mình. Tiếng bước chân rõ ràng mạnh mẽ, ngay cả cuồng phong gào thét cũng khó có thể che giấu, mãi cho đến khi đi tới chỗ cách Phong Liệt chừng trăm mét mới dừng lại, ổn định thân hình. Sau đó, một cỗ uy áp kinh người chậm rãi tràn ra.

Đối với uy áp của người mới tới, Phong Liệt xì mũi coi thường. Hắn chậm rãi thu liễm khói đen, lạnh nhạt nâng mắt lênnhifn.

Đập vào mắt hắn là một lão giả mặt đen, đang mặc hắc y, râu tóc xám trắng. Phía sau lưng lão giả, bảy đầu hư ảnh Ma Long dài hơn ba trượng đang tản ra uy áp khổng lồ.

Người tới chẳng phải ai khách, chính là Lý trưởng lão, người giúp đỡ cho Sở Huyền trên đường đi Hắc Mạc cốc.

Lúc này, ánh mắt Lý trưởng lão nhìn về phía Phong Liệt sáu phần sát ý, ba phần kinh ngạc, còn có một phần tham lam đối với Tiểu Dạ.

- Tiểu tử, ngươi đúng là biết chọn địa phương. Chỗ sâu trong Long Giác phong này là nơi mai táng một vị tiền bối Long Biến cảnh của Ma Long giáo chúng ta. Ngươi được chôn xương ở đây, có lẽ kiếp sau có thể dính chút vận khí, đầu thai vào nhà tốt một chút! Hừ hừ.

Lý trưởng lão lạnh lùng nói.

Sắc mặt Phong Liệt không hề thay đổi, chỉ là khóe miệng dần hiện lên một nụ cười lạnh khinh thường. Trong lòng hắn, Lý trưởng lão xuất hiện ở đây cũng không có gì là kỳ quái.

Có thể nói, hắn một thân một mình leo lên đỉnh Long Giác phong cũng chỉ vì chờ người này, cùng với một bóng người tuấn tú, phiêu dật tiêu sái đứng trên một khối cự thạch cách đó cả ngàn trượng - Sở Huyền!

Mười ngày trước, khi Phong Liệt đại chiến với Thủy Thiên Lưu, hai người Sở Huyền và Lý trưởng lão từ đầu đến cuối đều đứng yên trong đám người, mặc kệ bọn họ sống chết. Biểu hiện kinh diễm của Phong Liệt sớm đã tiến nhập vào trong mắt của bọn hắn. Hơn nữa, Phong Liệt tin tưởng rằng bọn hắn nhất định còn có thể nhìn ra được điều gì đó.

Sự thật cũng đúng là như thế! Tuy rằng hai người Sở Huyền không biết Phong Liệt có Ma Long Hắc Ám Chi Thân, nhưng cũng đủ kết luận Phong Liệt tám chín phần mười chính là kẻ đã cướp đi Tứ giai Dạ mạc thú tinh hồn cùng Dạ mạc thú ấu tể trong Hắc Mạc cốc.

Hơn nữa, ngày đó, trong lòng Sở Huyền đã sớm ghen ghét gần chết với đối với Phong Liệt. Lúc này đây gặp mặt cũng không phải ngẫu nhiên!

Thật ra, hai người này có thể chờ đến tận bây giờ mới tìm đến tận cửa, phần nhẫn nại này cũng đủ khiến Phong Liệt thay đổi cách nhìn.

- Không biết vị tiền bối này xưng hô như thế nào? Tìm tới Phong Liệt ta là có chuyện gì?

Phong Liệt sắc mặt kinh ngạc, lên tiếng hỏi.

Tuy rằng trong lòng đã biết rõ nhưng hắn vẫn giả vờ mờ mịt không biết gì.

- Hừ! Không cần giả vờ ngây ngốc ở đây! Mau giao ra Thượng phẩm Dạ Mạc châu vào Dạ Mạc thú ấu tể ra đây, lão phu có thể cho ngươi chết một cách thống khoái! Nếu không… Hừ hừ! Tuy rằng ngươi có vài phần năng lực, nhưng trong mắt lão phu thì chẳng đáng nhắc tới!

Lý trưởng lão âm trầm uy hiếp.

Hắn vừa nói, vừa vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào để đề phòng Phong Liệt gạch ngói cùng vỡ, bắt lấy đầu tiểu Dạ Mạc thú kia để uy hiếp.

Phong Liệt nghe thế liền lập tức hiểu rõ Sở Huyền và Lý trưởng lão còn chưa liên tưởng chiến lực khủng bố của hắn với Hắc Ám chi thân của Ma Long Hoàng., Điều này làm hắn yên tâm hơn nhiều.

Hắn lạnh lùng cười cười, lập tức cuốn lấy Tiểu Dạ đang ở trên mặt đất vào trong ngực, cánh tay vải hắc khí vờn quanh liền tóm phía sau cổ của Tiểu Dạ. Giọng nói không hề sợ hãi với âm thanh lạnh lùng vang lên:

- Lão gia hỏa, tuy rằng tu vi của ngươi rất cao, nhưng lão tử cũng không sợ ngươi! Còn ép nữa, lão tử cho ngươi không chiếm được cái gì!

- Ngươi dừng tay!

Lý trưởng lão trong lòng không khỏi quýnh lên, nhịn không được kinh hô một tiếng. Hắn không ngờ được Phong Liệt lại dùng tính mạng của Dạ mạc thú ấu tể để áp chế chính mình, liền lập tức định ra tay cướp đoạt.

Nhưng mà sau khi nghe được lời nói của Phong Liệt, thân hình hắn không khỏi chậm lại, ánh mắt trở nên do dự.

Phong Liệt trong tay màn đêm thú thú con thế nhưng mà trên đời duy nhất một đầu tứ giai màn đêm thú sinh ra, Lý trưởng lão cũng không muốn lại để cho hắn như vậy chôn vùi tại Phong Liệt trong tay.

Hắn suy nghĩ một chút, con mắt bỗng sáng lên, hừ lạnh nói:

- Hừ! Tiểu súc sinh! Lão phu chắc chắn chín phần là có thể ngăn cản ngươi trước khi ngươi hủy diệt nó! Không tin ngươi có thể động thủ thử xem!

- À há!

Trong lòng Phong Liệt biết hắn mà nói không giả, nhưng vẫn không hề sợ hãi mà lạnh lùng cười cười.

Sau đó, thân hình của hắn chậm rãi lui về sau ba bước, khó khăn lắm mới đứng vững ở sát vách núi vạn trượng, nói:

- Lão gia hỏa, nếu như sau khi nhảy khỏi vách núi ta mới ra tay thì không biết ngươi nắm chắc được mấy phần đấy. A… Aaaaa! Cứu mạng aaa!

Phong Liệt còn chưa kịp nói hết câu thì một tảng đá lớn dưới chân hắn đột nhiên nứt vỡ. Lập tức, mới vừa rồi còn giương nanh múa vuốt Phong Liệt đã kêu la thảm thiết rơi xuống vách núi.

- Hỗn đản!

Lý trưởng lão quýnh lên, không do dự gì tung người nhảy tới, lập tức vượt qua trăm trượng, đứng ở bên bờ vực.

Hắn cúi đầu nhìn xuống đáy vực sâu không thấy đáy bị âm vụ sương mù che chắn, lập tức liền phát hiện một thân hình đang nhanh chóng rơi xuống phía dưới, mắt thấy bóng người kia chuẩn bị rơi vào trong âm vụ, không còn tung tích.

Lý trưởng lão ánh mắt lập loè bất định, giống như đang do dự, nhưng suy nghĩ một chút, hắn hung hăng cắn răng một cái, đột nhiên thả người nhảy xuống, nhanh chóng đuổi theo thân hình đang rơi kia.

Tuy rằng tu vi của hắn chỉ vẹn vẹn đạt tới Cương khí cảnh, còn chưa thể ngự không phi hành, nhưng nhờ vào thân thể vô cùng mạnh mẽ của Cương khí cảnh, muốn ngã chết cũng không thể. Cho nên Lý trưởng lão không hề sợ hãi việc nhảy xuống vách núi.

Nhưng mà bởi vì hắn vô cùng nóng vội, chỉ chú ý tới thân hình kia, không hề để ý tới một có ít đám khói đen lẫn vào đoàn âm vụ phía dưới vách núi kia.

Giây lát sau, đám khói đen này chầm chậm bay lên chỗ cách đỉnh núi ba thước thì dừng lại. Ngay sau đó, khói đen biến mất, chỉ thấy một đầu Ma long hình người, toàn thân đầy hắc lân, gai nhọn, chính là Ma long Hắc Ám Chi Thân của Phong Liệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Sau đó, hắn liền khôi phục lại thân hình, tay trái xoay xoay một cành cây khô trên vách núi, tay phải tức thì che miệng Tiểu Dạ ở trong ngực giống như đang đợi cái gì đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio