Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ K/SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đầu Tô Linh Phong dán trước ngực Mặc Vấn Trần, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn khiến nàng cảm thấy rất an tâm, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Mặc Vấn Trần cầm lấy bàn tay nhỏ bé mới vừa vận động mạnh của Tô Linh Phong, cẩn thận chăm sóc vuốt ve.
“Phong Nhi, chúng ta tâm sự nhé.”
“Hả?” Tô Linh Phong miễn cưỡng đáp một câu: “Huynh muốn trò chuyện về cái gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Phong Nhi, nàng muốn cuộc sống về sau thế nào?” Mặc Vấn Trần dùng giọng nói nhu hòa hỏi.
Tô Linh Phong sửng sốt một chút, đáp: “Không biết nữa.”
“Không biết ư?”
“Vâng, không muốn nghĩ đến…” Tô Linh Phong nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc ở địa cầu, khi nàng còn là một cô công chúa nhỏ được cha mẹ yêu thương hạnh phúc, nàng cũng giống như các thiếu nữ cùng tuổi, nghĩ đến hưởng thụ cuộc sống như thế nào, tưởng tượng những lúc: đợi trưởng thành, gặp gỡ một bạch mã hoàng tử dịu dàng anh tuấn, gả cho hắn, trải qua cuộc sống như hoàng tử công chúa, hạnh phúc tựa như cha mẹ của nàng vậy…
Về sau trong nhà xảy ra biến cố, nàng trải qua một thời gian ngắn sống như cái xác không hồn, vô dục vô cầu. Sau đó phát hiện cái chết của cha mẹ cũng không phải là ngoài ý muốn thì trong thế giới của nàng chỉ còn lại cừa hận, nàng bắt đầu sống vì báo thù…
Về sau khi báo được đại thù, nàng lại khôi phục dáng vẻ bộ đội đặc chủng máu lạnh vô tình. Làm nhiệm vụ làm nhiệm vụ, không ngừng làm nhiệm vụ, giống như trong thế giới của nàng ngoài làm nhiệm vụ thì cũng chỉ có làm nhiệm vụ. Cho tới bây giờ, nàng không muốn nghĩ tới mình muốn cuộc sống như thế nào, hoặc là nói thích hay không thích cuộc sống lúc đó.
Chỉ có thời điểm đối mặt với bạn tốt là Hải Lam, nàng mới giật mình. Thì ra nàng vẫn có tình cảm con người…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi đi tới thế giới lạ lẫm này, nàng chỉ nghĩ làm thế nào để mình trở nên mạnh mẽ, làm sao để bảo vệ mình không bị bất cứ kẻ nào gài bẫy.
Sau đó thì sao?
Về sau khi nàng trở nên mạnh mẽ, nàng đạt được tự do, nàng phải làm như thế nào? Nàng không biết, nàng thật sự không muốn nghĩ…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc Vấn Trần phát hiện tiểu nha đầu ngẩn người bèn ôm lấy nàng, để cho cơ thể của nàng xê dịch lên trên, ôm lấy khuôn mặt của nàng, nhìn vào mắt nàng hỏi: “Phong Nhi, nàng đang suy nghĩ gì vậy?”
“Suy nghĩ vấn đề huynh vừa nói.” Tô Linh Phong ăn ngay nói thật.
Mặc Vấn Trần hôn lên trán Tô Linh Phong, dịu dàng nói: “Trước kia không nghĩ tới cũng không sao, từ giờ trở đi, nàng hãy suy nghĩ thật kỹ, đợi lúc nào suy nghĩ thật kỹ thì nói cho ta biết được không?”
” Mặc Vấn Trần…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hả?”
“Vậy… Huynh muốn cuộc sống như thế nào?” Tô Linh Phong hỏi.
Mặc Vấn Trần cười khẽ: “Ta muốn cuộc sống thế nào à… Lấy nàng làm vợ, sinh mấy đứa trẻ đáng yêu, về sau chúng ta cùng nhau dạy chúng võ nghệ, dạy chúng linh thuật. Người một nhà ở cùng nhau, trải qua cuộc sống gia đình bình thản và vui vẻ. Có khi chúng ta mang theo các con đi khắp nơi du ngoạn và lịch lãm rèn luyện. Đợi con lớn rồi giúp chúng đi tìm người trong lòng. Về sau chúng sinh cho chúng ta cháu trai, cháu gái, cháu ngoại trai và cháu ngoại gái. Chúng ta chơi với các cháu, dạy lũ nhóc này võ nghệ, linh thuật… Cứ như vậy, đến những thế hệ nhỏ hơn mà sống đơn giản, hạnh phúc…”
Tô Linh Phong nghĩ đến hình ảnh Mặc Vấn Trần miêu tả, chợt nhớ tới trước kia khi lên mạng đã từng đọc được một câu: “Việc khiến cho người ta cảm động nhất là khi phát hiện trong kế hoạch tương lai của người đó có sự hiện hữu của mình.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đọc được câu nói đó, Tô Linh Phong cũng không có cảm xúc gì đặc biệt thế nhưng thời khắc này, đáy lòng của nàng lại như có một dòng nước ấm ôn hòa, thông thuận, thoải mái, cùng với một loại cảm giác kỳ dị không cách nào hình dung…
Tô Linh Phong mở to mắt một hồi lâu mới tỉnh táo lại được, khuôn mặt đỏ lên, rồi trợn trắng liếc Mặc Vấn Trần: “Ai muốn sinh con cho huynh!”
bg-ssp-{height:px}
Mặc Vấn Trần nhìn khuôn mặt đỏ rực của Tô Linh Phong, xúc độ muốn cắn một cái, bá đạo nói: “Đời này Phong Nhi chỉ có thể sinh con cho ta.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Linh Phong tiếp tục trợn trắng mắt, nàng vẫn chưa tới mười năm tuổi đâu, bây giờ nói chuyện con cái có phải sớm quá hay không. Ở tuổi này của nàng bản thân vẫn còn trẻ con ấy chứ…
“Sau năm mới, không lâu sau, học viện Thanh Kiều sẽ khai giảng, Phong Nhi muốn học lớp nào?” Mặc Vấn Trần đột nhiên hỏi.
“Huynh muốn cho ta học lớp nào?” Tô Linh Phong hỏi lại.
“Ta đương nhiên hi vọng Phong Nhi vào lớp võ giả, trở thành đệ tử trực thuộc của ta. Nhưng ta sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Phong Nhi, sẽ không miễn cưỡng nàng.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Linh Phong chạm nhẹ một cái lên môi mỏng của Mặc Vấn Trần như phần thưởng: “Ta chưa nghĩ ra sẽ học lớp nào. Chờ khi nào ta quyết định rồi sẽ nói cho huynh biết.”
Mặc Vấn Trần cười khẽ: “Được.”
Bây giờ hắn càng ngày càng thích nàng thân cận rồi.
Mặc Vấn Trần bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lấy ra một cái hộp nhỏ từ nhẫn trữ vật rồi nói với Tô Linh Phong: “Cho nàng này.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Linh Phong nhướn mày: “Lễ vật năm mới à?”
“Đúng vậy.” Mặc Vấn Trần mỉm cười, hôn cánh môi yêu kiều của Tô Linh Phong.
Thật ra theo như tập tục của thế giới này, lễ vật năm mới đều được đưa trước khi tiễn đưa năm mới đấy. Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang cũng đã đưa lễ vật cho Tô Linh Phong rồi. Nhưng Mặc Vấn Trần đã thành thói quen tặng quà cho Tô Linh Phong vào các ngày lễ, cho nên hắn lại một mình chuẩn bị một phần đưa nàng lúc đêm giao thừa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Là cái gì vậy?” Tô Linh Phong cũng không khách khí, đón lấy cái hộp hỏi.
“Mở ra nhìn xem.” Mặc Vấn Trần mỉm cười.
Tô Linh Phong mở cái hộp ra, từ bên trong hiện ra một dây xích bạc sáng, bên trên còn có một hạt châu lớn bằng móng tay. Hạt châu màu trắng, phía trên như có ánh nước di động. Rất đơn giản, cũng rất khác biệt.
Tô Linh Phong so chiều dài dây xích, hỏi: “Vòng tay à?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đúng, là hệ trên tay đấy.” Mặc Vấn Trần cầm lấy chiếc lắc từ tay Tô Linh Phong, giúp nàng đeo lên tay, giải thích: “Như lần trước đưa cho nàng “Tụ ngưng châu”, cái này chỉ kém một chữ, gọi là “Tụ linh châu”. Lúc nàng sử dụng linh thuật, nó có thể giúp nàng khôi phục linh lực nhanh hơn, đối với việc tu luyện của nàng cũng có tác dụng.”
“Cảm ơn.”
“Phong Nhi, nàng không cần khách khí với ta như vậy!” Dừng một lát, Mặc Vấn Trần cười nói: “Trước đây ta đưa cho Phong Nhi cái gì, Phong Nhi đều nhận, lần này nàng còn nói “Cám ơn” làm ta thật không quen.”
Tô Linh Phong trợn trắng mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc Vấn Trần biết rõ Tô Linh Phong muốn nhanh chóng trở lên mạnh mẽ, hắn có thể giúp nàng thì sẽ giúp như bây giờ.
Mà Tô Linh Phong cũng hiểu tâm tư Mặc Vấn Trần, cũng cảm kích hết thảy những điều hắn làm.
Tuy một trong những mục đích trước đây của nàng là trở lên mạnh mẽ, siêu việt như Mặc Vấn Trần, thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhưng bây giờ thì….
Về sau ai khống chế ai còn chưa biết đâu….
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người sửa sang lại thỏa đáng, đi ra từ nhà gỗ nhỏ đã nhìn thấy Tiểu Trùng ôm tiểu hồ ly Dạ Vi Lương đang ngủ say, ngồi ngây ngốc dưới một thân cây cổ thụ.
Nhìn thấy chủ nhân mình đi ra, Tiểu Trùng vội vàng đứng dậy, ôm Dạ Vi Lương đi qua, mắt to thanh tịnh nhìn Mặc Vấn Trần tựa như xin giúp đỡ: “Chủ nhân, người mau nhìn xem, Vi Lương nàng ra sao rồi?”
Mặc Vấn Trần nhìn qua cả người của Dạ Vi Lương, kiểm tra một lần, có vẻ không xác định lắm, bèn kinh ngạc nói: “Nàng ta có vẻ… sắp tấn cấp thì phải?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”