Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ K/SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thăng cấp ư?” Tô Linh Phong nhìn cơ thể tiểu hồ ly đang ngủ say trong ngực Tiểu Trùng, ngạc nhiên trố mắt: “Sao bỗng nhiên nàng ấy lại lên cấp được vậy?”
Tô Linh Phong buồn bực. Mấy ngày nay, nàng không nhận ra Dạ Vi Lương có phản ứng gì dị thường mà….
“Ta… Ta đưa cho Vi Lương một viên tinh thạch hệ Lôi, bị Vi Lương ăn… ăn hết…” Tiểu Trùng thấy hơi xấu hổ thay Dạ Vi Lương. Nhưng trong lòng Tiểu Trùng cũng có suy nghĩ: “Ăn tinh thạch cũng có thể thăng cấp sao? Vậy… Nó cũng muốn thử một chút xem?”
“A…” Tô Linh Phong nghe xong thì khóe mắt khẽ run rẩy, trên trán rơi xuống một loạt vạch đen.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ăn tinh thạch ư?! Cuối cùng thì đứa trẻ này tạo cho mình tật xấu gì vậy? Làm sao lại có thói quen ăn tinh thạch nữa vậy? Điều này… Không nói đến hương vị như thế nào, nó có thể nhai được không chứ?!
Mặc Vấn Trần dí sát vào, nghi hoặc nói: “Bích hồ không phải là ma thú cấp bảy sao? Làm sao có thể… thăng cấp chứ…?” Không nghĩ ra, không nghĩ ra mà…
Tô Linh Phong trầm ngâm một chút, nói: “Điều này thì… Cơ thể nàng ấy có hơi đặc biệt…”
“Hả?” Mặc Vấn Trần nhướn mày nhìn Tô Linh Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Theo nàng ấy nói, nàng ấy ăn hêt một tảng đá kỳ lạ mới có thể nói chuyện, hơn nữa ở bên trong cốc cổ kia có một vài ma thú biến dị cũng là do tảng đá kia tạo thành? Hiện tại xem ra nàng ấy thăng cấp chắc là do tác dụng của tảng đá kỳ lạ kia?” Tô Linh Phong giải thích đơn giản.
“Tảng đá ư? Tảng đá gì mà thần kỳ như vậy?” Mặc Vấn Trần kinh ngạc hỏi.
Tiểu Trùng nhìn tiểu hồ ly trong ngực, trong lòng tỉnh ngộ: hóa ra đây không phải lần đầu tiên nàng ấy ăn đá à…
“Nghe nói là từ trên trời rơi xuống đó.” Tô Linh Phong nói. Nàng không có ý định giới thiệu cụ thể lai lịch của viên thiên thạch kia. Chuyện này vốn không thể giải thích rõ ràng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“À?” Mặc Vấn Trần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Tô Linh Phong, ánh mắt lóe lên một cái, không tiếp tục hỏi tiếp mà lại mỉm cười nói: “Lúc trước còn cảm thấy Phong Nhi ký khế ước với Bích hồ này có hơi kỳ lạ, bây giờ xem ra là Phong Nhi nhặt được bảo vật, cũng không biết cuối cùng nó còn có thể biến hóa thành dạng gì nhỉ…?”
Tô Linh Phong tự nhủ trong lòng, mặc kệ Dạ Vi Lương có biến thành dạng gì, nàng cũng không trông cậy vào cô nàng này giúp nàng đánh nhau, bởi vì tính cách của con ngụy hồ ly này hơi không đáng tin cậy.
“Vậy… Vi Lương cần bao lâu mới có thể thăng cấp?” Tiểu Trùng nhịn không được mà hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cái này rất khó trả lời. Nàng ta đã tiến vào giai đoạn ngủ say, có lẽ vài ngày, có lẽ vài tháng, cũng có thể là vài năm.” Mặc Vấn Trần nhàn nhạt trả lời.
“À…” Tiểu Trùng cúi đầu hôn một chút lên mặt tiểu hồ ly của Dạ Vi Lương, hi vọng nàng ấy có thể nhanh tỉnh lại. Nếu như ngủ say quá lâu, nó sẽ rất nhớ nàng ấy đấy….
“Phong Nhi thu nó vào không gian ma sủng đi. Hoàn cảnh của không gian ma sủng mới có lợi đối với việc thăng cấp của nó.” Mặc Vấn Trần nói với Tô Linh Phong ở bên cạnh.
“Được.” Tô Linh Phong gật đầu, bàn tay đưa về phía Tiểu Trùng đón lấy Dạ Vi Lương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Trùng cúi đầu hôn tiểu hồ ly trong ngực xong mới buông Dạ Vi Lương giao cho Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong thu Dạ Vi Lương vào không gian ma sủng, Mặc Vấn Trần cũng thu Tiểu Trùng trở về.
Tô Linh Phong mang Mặc Vấn Trần ra khỏi không gian riêng, sau đó nhìn qua cửa sổ, thấy bên ngoài trời đã hơi sáng, biết rõ là đã sáng sớm rồi, liền thúc dục Mặc Vấn Trần đi: “Mau trở về đi.”
bg-ssp-{height:px}
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc Vấn Trần ôm cơ thể mềm mại của Tô Linh Phong, nói với giọng điệu ai oán: “Phong Nhi nàng đuổi ta….”
Tô Linh Phong trợn trắng mắt: “Trời đã sáng rồi.”
“Hôn tạm biệt.” Môi Mặc Vấn Trần chu lại, hôn trái phải mấy lần trên mặt Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong lại trợn trắng lần nữa. Khó trách Tiểu Trùng lại dính Dạ Vi Lương như vậy. Tất cả đều tại bị chủ nhân nó dạy xấu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Phong Nhi ta đi đây.”
“Ừ.” Tô Linh Phong bình tĩnh gật đầu.
Mặc Vấn Trần bất đắc dĩ thầm than, nha đầu kia có thể biểu hiện ra một chút không nỡ được không…?
Từ từ sẽ được. Bọn họ đã có tiến bộ vượt bậc, không thể quá nóng nảy. Mặc Vấn Trần tự an ủi trong lòng. Niệm chú ngữ rồi biến mất…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Năm mới đã qua năm ngày rồi.
Ma sủng hoạt bát rất biết cách nói chuyện của tiểu Tiểu thư phủ thành chủ bỗng nhiên không còn đi dạo bốn phía trong phủ, nhóm gia đinh cảm thấy rất kỳ lạ nhưng chỉ dám lặng lẽ nghị luận ở sau lưng vài câu, không ai dám lắm miệng ở ngoài.
Thật ra chuyện này cũng không được coi là đại sự, đa số mọi người đều hiểu ma sủng là ở trong không gian ma sủng. Nhưng với Tô Linh Phong thì khác. Từ trước luôn cho ma sủng ở bên ngoài đi loạn, bây giờ bỗng nhiên triệu trở về, mọi người có hơi không quen mà thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Qua vài ngày nữa mọi người cũng không quá để ý nữa rồi.
Đoàn Tử, Tiểu Bạch và Quỷ Mị cũng biết không gian riêng của Tô Linh Phong tồn tại.
Đoàn Tử cả ngày ngồi ngốc ở trong không gian riêng. Thứ nhất vì trong đó có trang viên trái cây nhiều ăn không hết, lại còn có nhiều chủng loại, rất được Đoàn Tử yêu thích. Thứ hai vì Đoàn Tử phát hiện tốc độ tu luyện trong không gian riêng nhanh chóng, có thể giúp nó cải tạo cơ thể. Phát hiện này làm cho nó vui mừng khôn xiết, càng thích ở trong không gian riêng.
Tô Linh Phong được mở rộng tầm mắt. Thì ra trong không gian riêng có tràn đầy không ngớt các loại nguyên tố linh thuật, có lợi đối với linh thuật sĩ, cũng có thể giúp chức nghiệp hệ vật lý tu hành.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Như vậy cũng không tệ, Tô Linh Phong nghĩ, mỗi tối nàng có thể tiến vào không gian riêng tu luyện cũng tốt.
Hơn nữa, buổi tối ở trong không gian riêng tu luyện, ban ngày chẳng những không cảm thấy mệt mỏi mà còn sảng khoái tinh thần gấp trăm lần. Cuối cùng thì Tô Linh Phong cũng cảm thấy được chỗ tốt của không gian riêng rồi.
Tiểu Bạch lấy thân phận con người tiến vào phủ thành chủ nên ban ngày không thể biến mất, cho nên chỉ buổi tối mới có thể tiến vào không gian riêng tu luyện cùng Đoàn Tử. Điều này khiến nó rất hối hận. Lúc trước không lấy thân phận con người thì tốt rồi, không thể khoe tài, lại còn không thể thời thời khắc khắc ở cùng tiểu tình thú tương lai của mình. Thật sự là thất sách mà thất sách mà!!!
Tiểu Bạch cho là mình có thể ở cùng Đoàn Tử, nhưng mà Đoàn Tử lại luôn xa lánh nó, từ ” huyết án trứng dấm đường” về sau, nó coi như đắc tội Đoàn Tử hoàn toàn…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Về phần Quỷ Mị ấy à, hắn chỉ ở trong không gian tùy thân đi bộ một vòng đã mất hứng thú rồi. Trái cây ở trong không gian kia hắn không thể ăn, cũng không thể trợ giúp hắn tu luyện, diện tích lại không quá lớn, liếc nhìn qua một cái là hết. Không có gì thú vị!!
Cho nên, ban ngày hắn tản bộ tứ phía, buổi tối trở về không gian ma sủng ngáy o…o…
Tô Linh Phong cứ định sống an nhàn như vậy, an nhàn vượt qua thời gian trước khi nhập học, thế nhưng rõ ràng vị ông ngoại đại nhân kia của nàng không có ý định để cho cuộc sống của nàng trôi qua thư thái. Cho nên ngày thứ sáu của năm mới, Tư Đồ Tiêu Sơn gọi Tô Linh Phong vào thư phòng của mình:
“Linh Phong à. Không phải phần “Khế ước” con ký kia có ý định kéo dài vô thời hạn đấy chứ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”