Kỉ Tình cũng không chết. Chỉ là rơi vào trạng thái ngủ đông.
Mà giấc ngủ này, không dài không ngắn, vừa vặn chính là năm.
năm nằm trên giường, dù thân thể không thể động đậy, không có tri giác, tựa như một cỗ thi thể. Nhưng đầu óc của Kỉ Tình vẫn luôn luôn trong trạng thái thanh tỉnh.
Không biết mệt mỏi, cũng chưa từng nghỉ ngơi. Đổi lại thành người bình thường cũng đã sớm điên mất.
Trong năm nhàm chán này, Kỉ Tình đang làm gì?
Y bắt đầu suy ngẫm lại cả cuộc đời của mình. Sau đó lại bắt đầu thử đi lý giải, tỉ mỉ phân tích từng nhân vật đã từng cùng chính mình gặp thoáng qua.
Nhưng cũng bởi vì vậy, tâm cảnh của y mới trở nên rộng mở hơn rất nhiều.
Thù hận phai nhạt, thậm chí vạn vật ở trong mắt y đều bắt đầu hóa thành hư vô, cũng không còn quan trọng như thế nữa.
"Kỉ Tình, Kỉ Tình, ngươi đường đường là Ma sư, ngồi bên vệ đường gặm bánh màn thầu không cảm thấy mất thân phận hay sao?"
Nghe thấy âm thanh trẻ con vang lên bên tai, Kỉ Tình vẫn bình chân như vại ăn màn thầu.
Lúc này, bị xem nhẹ đã quen, nên chủ nhân giọng nói cũng không quá mức tức tối, trái lại lại càng thêm nhốn nháo cả lên :"Ma sư đại nhân đúng là cao lãnh a, ngay cả lời của bỉ nhân đều không chịu trả lời."
"Còn dám gọi ta bằng hai chữ đó nữa, ta đem ngươi làm thành chim nướng." Đối với cái danh 'Ma sư' này, Kỉ Tình tỏ vẻ rất là không vui.
Vì vậy, y chỉ có thể ngừng lại việc gặm màn thầu, giơ tay lần mò chỗ tóc rũ xuống bên vai của mình, đem một thứ gì đó ném xuống đất.
"Ui chao..."
Theo một tiếng rít nhẹ vang lên, chỉ thấy, thứ vừa bị Kỉ Tình ném xuống lại là một quả cầu lông màu xanh lam, tròn vo như trứng gà, chỉ to bằng nắm tay của tiểu hài tử.
Mà giọng nói trẻ con kia, cũng là do quả cầu lông này phát ra.
"Kỉ Tình, ngươi đúng là đồ vô lương tâm a. Ta vì ai mới biến thành bộ dạng như bây giờ chứ? Ngươi không chỉ không biết thương yêu ta, mà còn nhẫn tâm đem ta coi thành quả cầu ném tới ném lui..."
Quả cầu lông...không, phải gọi là Thương Loan, lúc này đã trực tiếp từ trên đất nhảy dựng lên. Bắt đầu dùng thanh âm của tiểu hài tử lên án Kỉ Tình.
năm trước, Thương Loan bế quan tu luyện cũng đã sắp tới đại thành. Mắt thấy không bao lâu liền đã có thể độ kiếp, thì lại bất ngờ bị động tĩnh ở chỗ của Kỉ Tình làm kinh động đến.
Đứng giữa việc độ kiếp hóa hình và an nguy của Kỉ Tình, nó rốt cục vẫn là không nhẫn tâm được, bất chấp hết thảy phá quan mà ra.
Vừa vặn cũng là lúc Kỉ Tình ngã quỵ trên đống tàn tích kia.
Nhưng bởi vì bỏ lỡ thời cơ hóa hình tốt nhất, nên căn cơ của Thương Loan cũng chịu tới tổn thương. Tu vi mặc dù không suy giảm, nhưng cảnh giới lại lập lờ không ổn, đứng giữa Đại Thừa và Độ Kiếp.
Nguyên hình bị thu nhỏ, không thể biến về nguyên thân lúc lớn trong thời gian dài được. Ngay cả bản thể mang hình dạng con người lúc hóa hình cũng xảy ra một chút trục trặc, khiến Thương Loan đều không nguyện ý biến hóa.
Nghe Thương Loan oán trách, động tác của Kỉ Tình liền hơi dừng lại một chút. Y rũ mắt, một lúc lâu mới nghẹn ra hai chữ :"Xin lỗi."
Tâm tình không tốt ngay lập tức liền bị hai chữ này xoa dịu. Thương Loan giống như có chút ngượng ngùng mà nhảy cẩng.
"Được rồi, được rồi, đây là lần thứ ba trong ngày ngươi nói xin lỗi rồi. Không Độ Kiếp liền không Độ Kiếp, ngươi không phải cũng chưa phi thăng hay sao? Ai bảo ngươi là lão bằng hữu của ta làm chi."
"Mà ta nói này, ngươi bị làm sao vậy? Bộ dạng hiểu lý lẽ này xác thực là không giống ngươi chút nào. Nếu không phải thần hồn của ngươi chưa từng có dấu tích bị xâm phạm, ta đều sẽ cho rằng ngươi đã bị đoạt xá rồi đâu."
Đối với thái độ hoài nghi của Thương Loan, Kỉ Tình cũng không làm ra hồi đáp.
năm, đã để y hiểu rõ rất nhiều chuyện. Tính cách cũng bắt đầu phát sinh biến hóa rồi. Có điều không biết là tốt hay là xấu...
"Này, sao ngươi không nói gì hết vậy?" Thấy Kỉ Tình trầm mặc không nói, Thương Loan liền ngựa quen đường cũ, lần nữa phóng tới trên vai y, đứng ở trên đó :"Kế tiếp ngươi dự định thế nào? Đi tìm bốn tên nghiệt đồ kia báo thù sao?"
"Ừ." Kỉ Tình gật đầu, xem như trả lời.
Thấy vậy, Thương Loan liền gật gật chiếc đầu nhỏ xù xù của mình, ra vẻ nghiền ngẫm suy đoán :"Kia, ngươi quyết định tìm kẻ nào trước?"
"Hay là từ lớn tới nhỏ, đi tìm tên đại đệ tử kia đi. Ta đã hỏi qua Tiêu Dật, nghe hắn nói, bây giờ hắn ta đã trở thành Ma giáo giáo chủ, uy phong lẫm liệt rồi."
Độc Cô Duy Ngã sao?
Nghĩ tới bộ dạng của hắn lúc quỳ xuống trước mặt mình, khóc lóc cầu khẩn trong đêm hôm đó. Trong mắt Kỉ Tình liền xuất hiện giãy giụa, một lúc sau, mới lắc đầu cự tuyệt :"Trước đi tìm Lục Dạ đi. Ta có rất nhiều thứ muốn tính với hắn."
Hiện tại, y vẫn còn chưa muốn đối mặt với huynh đệ Độc Cô gia.
Hoặc là nói, y không muốn đối mặt với sự thật.