Ma Sư Xuống Núi

chương 84: sư tôn bất lực. (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói là làm, Kỉ Tình bắt đầu lần theo dấu tích của Bách Lý Lưu Hoa, tìm kiếm vị trí của Lục Dạ.

Bởi vì sợ lạc đường, như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, nên Kỉ Tình liền quyết định đi tìm một người dẫn đường.

Nhiều năm không tới lại chốn cũ, Thanh Diệp Trấn năm xưa cũng đã sớm biến thành Thanh Diệp Phủ - một trong thập đại châu phủ của Tiên Ma đại lục.

Không khí nơi đây vô cùng xôn xao náo nhiệt, người ngựa thoi đưa, đông vui như trẩy hội.

Để tránh bị người chú mục, Kỉ Tình chỉ có thể tìm một chiếc đấu lạp đội vào, đem dung mạo che lấp. Sau đó mới tiếp tục hành tẩu trên đường.

Chỉ là nửa đường, y lại gặp được một khúc nhạc đệm. Đó chính là, ở trong một đầu hẻm nhỏ lúc này, một phụ nhân ăn vận nghèo nàn đang bắt lấy bả vai của một đứa trẻ, không ngừng lớn tiếng răn dạy :"Ngươi còn khóc? Có tin ta đem ngươi đút cho Ma sư ăn thịt hay không?"

Có lẽ do lực sát thương của hai chữ 'Ma sư' này quá lớn, đứa trẻ vốn đang khóc to kia thế mà lại im bặt. Miệng nhỏ mặc dù vẫn còn mếu máo, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra.

Kỉ Tình :........................

Nhìn một màn này, trong lòng có chút khó chịu, Kỉ Tình liền đem Thương Loan nắm ở trong tay, chân tâm thật ý dò hỏi.

"Ta có đáng sợ như vậy sao?"

Nhìn bộ dạng nghiêm túc thỉnh giáo của Kỉ Tình, mắt chim đảo quanh, Thương Loan vẫn là hỏi lại lần nữa cho chắc :"Ngươi thật muốn biết?"

"Ừ." Kỉ Tình gật đầu, biểu cảm cũng càng thêm nghiêm túc.

Thấy vậy, Thương Loan cũng không còn xoắn xuýt thêm nữa. Nó đứng ở trên vai Kỉ Tình, khẽ hít sâu một hơi, sau đó liền vận sức rống to :"Ma sư tới rồi!!!"

Ma sư tới rồi!!!

Bốn chữ như kinh lôi buông xuống, đem thời gian đều tạm dừng trong giây lát.

Ngay sau đó, cả đường phố liền triệt để rối loạn tưng bừng. Đám người bất kể già trẻ lớn bé, võ lâm nhân sĩ, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất gom đồ bỏ chạy. Chưa tới ba hơi thời gian, cả khu phố đông đúc đã biến thành một bãi đất chết, không một bóng người.

Chỉ còn một mình Kỉ Tình đứng giữa đường phố, trên vai còn đứng lấy một đầu lam điểu.

"........................"

Gió hiu hiu thổi, cuốn bay một phiến lá khô, khung cảnh hiu tàn mà quạnh quẽ.

Kỉ Tình mím chặt môi, vịn lấy đấu lạp liền cất bước ly khai. Chỉ là trong lòng y đã sớm nhấc lên sóng ngầm mãnh liệt.

Đừng để y bắt được kẻ bôi xấu thanh danh của y! Nếu không, y sẽ để cho hắn ta biết cái gì là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

Dù sao, năm này y cũng không phải là nằm không. Độc trong người đã sớm được Tiêu Dật giải trừ, tu vi còn tăng tiến rất nhiều.

Tuy nói vẫn chưa thể thành tiên, nhưng danh hiệu Tiên nhân bên dưới đệ nhất nhân, y vẫn là đảm đương nổi.

-------------------------

Nếu hỏi ở cổ đại, nơi thị phi cũng như dễ nắm bắt tin tức nhất là đâu, thì đó chỉ có thể là tửu lâu.

Kỉ Tình lựa chọn một tửu lâu không lớn không nhỏ trong thành. Sau khi tiến vào, dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị, y liền đi vào ngồi ở một góc hẻo lánh trong phòng. Vừa vặn có thể đem động tĩnh của cả tửu lâu thu vào mắt.

"Khách quan, trà của ngài đây." Sau khi dùng khăn lau sạch mặt bàn, đem ấm trà nóng đặt lên trên, tiểu nhị liền mang theo nụ cười tiêu chuẩn lui ra.

Kỉ Tình rót trà, không nhanh không chậm thưởng thức.

Đây chỉ là một ly trà vô cùng phổ thông, nhạt nhẽo như nước lã. Nhưng y cũng không quá để ý, bởi vì sự chú ý của y đã sớm chuyển di đến trên cuộc trò chuyện của đám người trong tửu quán.

"Ha hả, các ngươi có nghe nói gì chưa? Ma giáo giáo chủ Độc Cô Duy Ngã thế mà lại hạ lệnh giải tán Ma giáo!"

"Phải biết, mấy ngàn vạn năm qua, dưới sự chỉ huy của hắn, Ma giáo mới dần dần có xu thế phục hưng. Thế mà bây giờ lại bị hắn tự tay hủy diệt. Ẩn tình bên trong, đúng là làm người khó bề suy đoán."

Một tên tu sĩ khoác áo choàng đen không nhanh không chậm dẫn ra việc này. Ngay tức khắc liền đưa tới hứng thú của những người khác.

"Ngươi nói làm ta mới nhớ, không lâu trước, Kiếm Ma Độc Cô Vô Song không phải là đang đi tìm Bách gia để diệt môn sao?"

"Nghe nói, kiếm của hắn đều đã gác lên cổ của gia chủ Bách gia. Nhưng không hiểu vì sao bỗng dưng lại đổi ý, tha mạng cho lão. Không những vậy, còn đem một đống bảo vật đưa cho lão làm đồ bịt miệng." Một kẻ có bộ dạng thư sinh liền khép lại quạt giấy, nghiêng đầu tiếp lời.

Nghe thấy vậy, ở bàn ăn bên cạnh, một gã tráng hán cũng vỗ mạnh lên bàn một cái. Giọng điệu không biết là tiếc hận hay ghen tị.

"Cách đây không lâu, ta cũng nghe nói Ngọc công tử đã bỏ lại chúng hồng nhan ở Bắc Hải mà đi đến Tịnh thổ ở phía nam. Nghe nói là muốn quy y cửa phật gì đó."

"Các ngươi nói xem, một đại nam nhân khi khổng khi không vì sao lại không cần mỹ nhân, cạo đầu làm con lừa trọc kia chứ? Trong đầu có bã à?"

Có lẽ là nói đến mỹ nhân, nên mức độ hưởng ứng của những nam nhân ở đây đều rất cao. Mỗi kẻ đều nghiến răng nghiến lợi, không chút che giấu sự ghen ghét đối với diễm phúc của Cố Thừa Trạch.

Lúc này, một lão đạo sĩ cũng vuốt vuốt chòm râu dài dưới cằm, không nhanh không chậm giảng thuật.

"Như vậy cũng thật là trùng hợp. Cách đây mấy ngày, Vãn Chân Phong của Tiếu Diện Quân cũng vô duyên vô cớ bốc hơi khỏi nhân gian rồi a."

Trùng hợp nối tiếp trùng hợp, đó chính là bất thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio