Dưới sự phối hợp tấn công của Giác phong thú, Con nhện và Hấp huyết biên bức, hơn hai canh giờ sau, bên trong rừng tre không còn nhóm Thị huyết nghĩ lớn nào. Trước kia, Thị huyết nghĩ không đâu không có sẽ vào trong bụng đám ma thú, sẽ bị Dương Lăng di chuyển vào trong không gian vu tháp hoặc sẽ hoảng sợ chạy khỏi sơn cốc.
Dưới sự hộ vệ của một đội Giác phong thú, Dương Lăng tự đi vào trong tổ kiến khổng lồ, thu hồi vô số trứng kiến vào trong không gian vu tháp, sau đó di chuyển thêm hơn cây tre.
Có một con nghĩ hậu to như con bò cái, có rất nhiều trứng kiến, và kiến nhỏ, có cả đàn kiến thợ trưởng thành và gần cây tre, hắn tin tưởng một thời gian ngắn là có thể thành lập một một mảnh Ma thú cơ địa bên trong không gian vu tháp.
Xác định không bỏ sót bảo bối gì, hắn thu hồi ma thú đại quân lại, ra hiệu cho Vưu Na thi triển ma pháp băng phong, che dấu toàn bộ dấu vết. Sau đó, hai người nhanh chóng rời đi, thừa lúc trời còn chưa sáng chui vào trong lều nghỉ ngơi.
Sau khi nghỉ ngơi một lát trong lều, Dương Lăng đưa ý thức vào trong Không gian Vu tháp.
Bên trong Không gian Vu tháp, áp lực từ bốn phía của Giác phong thú, Tà nhãn và Hấp huyết biên bức, con Nghĩ hậu phải trốn ở bên trong rừng tre. Ngay cả các con kiến thợ thu vào cũng không ngoại lệ, không dám rời khỏi rừng tre một bước.
Đáng tiếc, cây tre vẫn còn quá ít.
Đi một vòng quanh rừng túc, Dương Lăng lắc đầu. cây tre ở cùng một chỗ thoạt nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng so sánh với rừng tre nguyên thủy bên trong sơn cốc, thì giống như trời và đất cách nhau quá xa.
Có biện pháp nào để cây tre phát triển thật nhanh?
Nhìn bãi đất rộng lớn, lại nhìn rừng tre có diện tích nhỏ đến đáng thương, Dương Lăng suy nghĩ nát óc. Vỗ vỗ đầu con thú một sừng nhỏ vừa chạy đến, trong lòng vừa động. Nhớ tới hồ nước ngày đêm tiểu tử này suốt ngày chơi ở đó, nhớ tới sinh mệnh chi thụ lớn lên rất nhanh khi ở trong hồ.
Không có thùng tưới, hắn quyết định ra tay đào một cái kênh đào nhỏ. Không để ý đến sự quấy nhiễu của con thú một sừng nhỏ, trực tiếp dẫn nước từ trong hồ đến rừng tre.
Hô ……
Được nước hồ tưới tắm, các cây tre được không gió mà tự động đong đưa phát ra những thanh âm ru rương. Thông qua tinh thần lực đưa ra ngoài, Dương Lăng phát hiện rễ của chúng nó không ngừng dài ra, trên cây tre mọc ra mồi cái chồi nhỏ.
Có lẽ, qua một lát thì nơi này sẽ trở thành rừng tre đúng nghĩa.
Nhìn thấy rừng tre biến hóa rất rõ ràng, Dương Lăng hiểu được kế hoạc hoàn thành đã gần thêm một bước, hắn tin tưởng chỉ cần tiến hành cẩn thận thì một ngày nào đó sẽ thành lập được một tòa Ma thú cơ địa chính thức ở bên trong Không gian Vu tháp.
Thu hồi ý thức khỏi Không gian Vu tháp, hắn nằm xuống ngủ vùi. Cả đêm mỏi mệt, hắn thật sự đã quá kiệt quệ, nhất là tinh thần lực, gần như đã hoàn toàn khô kiệt.
"Tên Mập mạp đáng chết, ngươi lại đây cho ta"
"Hắc hắc, hung dữ như vậy làm gì, cẩn thận hàm răng rơi hết cả ra thì không ai cưới đâu đó"
Không biết qua bao lâu, nghe được một tiếng âm thanh ồn ào. Dương Lăng từ từ mở hai mắt ra. Ngưng thần nghe kỹ, hóa ra là Lệ Nhã và Mập mạp hai tên oan gia lại đang cãi nhau.
Thấy Dương Lăng xoa xoa mắt nâng tấm vải lều lên, Mập mạp đi tới: "Vưu Lý huynh đệ, Lệ Nhã nói tối qua ta ăn trộm quả mận tuyết Tây Bá Lợi Á của cô ấy, ngươi nói điều này sao có thể chứ?"
Ăn trộm quả mận tuyết Tây Bá Lợi Á?
Lắc lắc đầu, Dương Lăng thiết chút nữa đập cho Mập mạp và Lệ Nhã mỗi người một côn lên đầu, chỉ có một chuyện nhỏ như vậy hai người này làm thành to chuyện giống như cừu nhân cãi nhau om sòm, không hổ là một đôi oan gia.
Nhìn vẻ mặt vô tội của Mập mạp, Dương Lăng không cần suy nghĩ cũng biết được đó là do hắn làm, trong lòng vừa động, nói: "Mập mạp, ta không phát hiện được cái gì, ta tuyệt đối sẽ không nói với ai là người ăn trộm mận tuyết Tây Bá Lợi Á, yên tâm đi."
Cái gì cũng không thấy?
Đến khi Dương Lăng chui vào trong xe ngựa, Mập mạp mới cảm giác được điều hắn nói có điểm không đúng, không hề phát giác ra Lệ Nhã giống như hổ xuống núi đang lao đến. Kết quả thì có thể tưởng tượng ra, hai cái lỗ tai của hắn bị véo đến đỏ bừng, phỏng chừng còn cứ tiếp tục bị Lệ Nhã véo như vậy thì không cần bao lâu thì còn dài hơn cả tai của Tinh linh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Thấy Dương Lăng điều khiển xe ngựa chạy vào trong sơn cốc, mọi người không cần hỏi cũng hiểu được ý của hắn, đều cưỡi lên ngựa đuổi theo, ngay cả Mập mạp và Lệ Nhã cũng không ngoại lệ.
"Đạo nhân, hay là phái vài người tiến vào tìm hiểu rõ ràng, để tránh gặp phải đàn Thị huyết nghĩ?"
Giục ngựa vượt qua xe ngựa của Dương Lăng, lão già râu bạc Lỗ Bỗ Ni Khắc cẩn thận đề nghị. Lúc trước có năm tộc nhân tiến vào sơn cốc săn bắn, nhưng chỉ còn có một người còn sống, nói cho tộc nhân bên trong có một đàn Thị huyết nghĩ cực kỳ kinh khủng, vì đề phòng bất trắc, hắn hy vọng Dương Lăng có khả năng cẩn thận.
Thoải mái uống một ngụm rượu do Vưu Na đưa cho, nhìn Mập mạp đang nghiến răng giục ngựa đuổi theo, Dương Lăng nói: "Không cần lo lắng, là một tên triệu hồi sư cao nhất, chỉ cần Mập mạp gọi bảo bối Lục bì điêu của hắn ra, có bao nhiêu Thị huyết nghĩ cũng không đủ nhét hàm răng của nó"
Triệu hồi sư đứng đầu?
Nhìn vẻ thành khẩn của Dương Lăng, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Mập mạp, Lỗ Bỗ Ni Khắc không hiểu rõ tình huống có sự kính trọng sâu sắc, sau khi hành lễ rồi giục ngựa tránh đường. Trong nháy mắt, Mập mạp cảm thấy vô cùng đắc ý, tự hào gọi Lục bì điêu ra khoe khoang, bỏ ý định tìm Dương Lăng tính sổ ra khỏi đầu.
Mập mạp thỏa mãn nói: "Lục bì điêu là ma thú cao cấp số một số hai trên đại lục, đừng nói là một đám Thị huyết nghĩ mà gặp phải một đám tuyết lang cũng không có vấn đề gì"
Mập mạp bản lĩnh khác không có, nhưng nói đến khả năng khoác lác, tuyệt đối vô cùng nổi bật. Từ giết chết đại địa bạo hùng đến đánh chết tuyết lang, khoa trương Lục bì điêu của mình, không hề phát hiện ra Dương Lăng cười càng ngày càng sáng lạn.
"Bảo bối, nhổ nước bọt vào nó, nhổ nước bọt vào nó"
Sau khi đi vòng khỏi một dãy núi nhỏ, thấy một con gà tuyết đang chạy vào một bụi rậm ở cách đó không xa, Mập mạp ngay lập tức chỉ huy Lục bì điêu của mình lao ra.
Không ngờ, không biết vì trờ quá lạnh nên phản ứng chậm chạp, hay vì đói không còn ít sức lực, bị hắn khoa trương là Lục bì điêu thiên hạ vô địch phun nước miếng vài lần cũng không thể giết chết con gà tuyết, cuối cùng, thay vào đó là Lệ Nhã bắn ra một đạo băng chùy giết chết.
Đây là thực lực của Lục bì điêu?
Nhìn con gà tuyết vụng về, lại nhìn con Lục bì điêu không có một chút sức lực đang ở giữa không trúng, Lỗ Bỗ Ni Khắc lắc đầu cười khổ. Mà đám người Cáp Lôi Lôi, Lạc Bi Na đã sớm biết cá tính của Mập mạp thì đã quá quen thuộc, chỉ cười cười.
Tăng tốc độ, không lâu sau, mọi người đã đi vào sâu bên trong sơn cốc. Nhưng ngoài ý muốn của mọi người đó là cẩn thận quan sát cả nửa ngày mà cũng không tìm thấy một con Thị huyết nghĩ.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Lỗ Bỗ Ni Khắc không thể tin được đi lại xung quanh bìa rừng, không thể hiểu được có chuyện gì xảy ra.
Ra vẻ trầm ngâm một lát, Dương Lăng nói: " Có thể là do trời quá lanh, Thị huyết nghĩ sớm đã dời đi hoặc là trốn vào đâu đó ngủ đông?"
Thị huyết nghĩ cũng phải ngủ đông?
Ngoài ý muốn trôi qua, mọi người bàn luận, cuối cùng nhất trí là Thị huyết nghĩ rời đi. Dưới sự dẫn đầu của Áo Lan Đa, tất cả đều đi chặt các cây tre phẩm chất tốt.
Vừa mới bắt đầu, Lệ Nhã và Mập mạp còn có cảm giác mới lạ, chặt rất vui vẻ, nhưng chỉ hơn nửa canh giờ sau đã cảm thấy chán nản, nhảy lên ngựa bỏ đi ra ngoài. Ngay cả Kỵ sĩ Cáp Lôi Lôi và xạ thủ Lạc Bi Na cũng không ngoại lệ, kiên trì được hơn một canh giờ liền lắc đầu buông tha, chỉ còn có Áo Lan Đa, lão già râu bạc Lỗ Bỗ Ni Khắc và vài tên tộc nhân của lão vẫn đang lặng lẽ làm việc.
Chặc hơn một canh giờ, Dương Lăng lấy cớ quan sát địa hình xung quanh, chui vào sâu trong rừng tre, xác nhận chung quanh không có ai, lại di chuyển rất nhiều cây tre vào trong Không gian Vu tháp.
Khác với tối hôm qua, lần này hắn lựa chọn các cây giống để di chuyển mà thôi, giảm bớt việc tiêu hao tinh thần lực. Kết quả chỉ sau hai canh giờ, liền di chuyển được hơn cây tre nhỏ, tinh thần lực cũng tiêu hao gần hết.
Được nước hồ tưới, chỉ sau mấy canh giờ, rừng tre bên trong Không gian Vu tháp xảy ra biến hóa ngút trời. Mỗi một cây dài hơn sáu mét, cao hơn các cây tre bên trong sơn cốc nhiều.
Bất an một lát, Nghĩ hậu an tâm sống ở trong rừng tre mới, chỉ huy đông đảo nghĩ thợ xây dựng một cái tổ kiến lớn. Một đêm đã đẻ ra được mấy trăm trứng kiến, ngay cả đám trứng mà đêm qua hắn thu vào thì có hơn con kiến con.
Rừng tre dựa vào nước hồ để sinh trưởng nhanh hơn, Thị huyết nghĩ dựa vào cây tre mà sống, ma thú đại quân lại dùng Thị huyết nghĩ làm thức ăn, chính mình có nhiều thời gian hấp thu sinh mệnh năng lượng sẽ từng bước mở rộng diện tích hồ nước. Cứ như vậy, Dương Lăng tin tưởng bên trong Không gian Vu tháp sẽ thành lập được một tòa Ma thú cơ địa thành thục.
Ra lệnh đám ma thú không được ăn Nghĩ hậu, hắn thu hồi ý thức khỏi Không gian Vu tháp. Mặc kệ là rừng tre hay là Thị huyết nghĩ bây giờ còn chưa thành thục cần phải bảo vệ, đợi đến khi thành lập đầy đủ sinh thái thì sẽ để mặc cho đám ma thú đi kiếm mồi cũng không muộn.
Lưu lại sơn cốc ba ngày, thu được hơn hai vạn cây tre chất lượng tốt, Dương Lăng và đám dong binh lại lên đường đi tới Mông Đặc Sâm. Lão già râu bạc và vài tên tộc nhân thì lưu lại phụ trách chặt tre, chờ quân ở A Lạp sơn khẩu đến tiếp ứng.
Khác với mỏ quáng, cây tre là tài nguyên có thể tái sinh, chặt năm này thì hai năm sai là có thể mọc ra cây tre mới. Gặp được một rừng tre nguyên thủy lớn như vậy, Dương Lăng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đến như vậy, Dương Lăng đã viết một bức thư ra lệnh cho Tạp Tây thành lập một kho chứa ở trong sơn cốc, do một gã người bản xứ cưỡi ngựa về báo tin.
Sa mạc Tây Bá Lợi Á trả dài ngàn dặm, có rất nhiều tài nguyên, thành lập một kho chứa ở trong sơn cốc, không những có thể chiếm cứ rừng tre, mà còn có thể thăm dò tài nguyên của sa mạc. Ngoài ra, còn có thể báo hiệu được trước, tránh cho quân địch đột nhiên tấn công pháo đài A Lạp sơn khẩu.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Hôm nay trở đi sẽ có hàng nhiều cho mọi người. Thanks all đã theo dõi MTLC. (Tự chúc mừng sinh nhật vậy. Hehe)