Tới nơi Thiên Long cũng đeo một khẩu trang như ai, vận một hắc y đen nhánh.
- tới rồi...
Xa xa thấy Lang Khắc Hàn hớn hở kéo một con mô tô phân khối lớn phi như sắp chết, nay Lang Khắc Hàn vận một bạch y, hông đeo kiếm lưng đeo balo to đùng, to gấp đôi cái can lít nước luôn.
- hêy...
Xuống xe Lang Khắc Hàn nhảy một vòng hoàn mỹ đập tay với Thiên Long một cái, xem bộ khá là hớn hở.
- ngươi đi có mình thôi hả?
- không có, ngươi xem!
- bùm bùm...
Thiên Long ngước về xa xa hướng Lang Khắc Hàn vừa đi tới, năm chiếc siêu xe bùm bùm ỏn ỏn kéo tới, đám công tử phú gia này đúng là biết sài đó a, toàn lũ không coi tiền là vấn đề quan trọng.
- Bộp bộp bộp...
- Bịch Bịch Bịch...
Xuống xe năm người hướng Thiên Long đi đến, phong cách đi khá hoành tráng như đi diễu hành, hai nữ ba nam, nữ kiều mỹ nét ngời hại nước hại dân, xinh đẹp khó tả, nam ừm... Phong độ ngút trời, muốn sang chảnh bao nhiêu thì là sang chảnh bấy nhiêu.
- giới thiệu với ngươi...
Lang Khắc Hàn bắt đầu giới thiệu:
- con bé tóc hoa hoa đỏ đỏ khả ái kia là Hỏa Linh Nhi, con bé có khuôn mặt quốc dân kia là Phạm La La, tên bất cần đời mặc đồ lòe loẹt kia là Tùng Khúc, tên hắc y kia là Quy Khứ Hồi, và cuối cùng là Mộc Hồng Nhai!
Thiên Long vê râu rất lấy làm đê tiện, con bé Hỏa Linh Nhi áo che vòng một được tý vòng hai chỉ có thể nói là tuyệt, vòng ba khá là căng a, quần qua mông chắc được đúng một đầu ngón tay đủ che hàng, chân đi giày cao tuyệt vời quá ư, còn cô nàng Phạm La La kia đúng là khuôn mặt quốc dân thật, là vợ quốc dân cũng không sai, nét ngời sắc nét ra dáng, khuôn mặt nhọn như người nổi tiếng khá giống với nhiều minh tinh, đồ thì khỏi chê, chỗ cần nhìn thì che chỗ không cần nhìn thì không che.
Chợt cảm thấy nơi eo da thịt nơi đó đang có xu hướng xoắn xoắn, Thiên Long hít một hơi lạnh lấy lại bộ dạng tác phong ban đầu, chính khí mười thành, chợt Hư Huyễn nhún lên nói nhỏ vào tai Thiên Long:
- ta nói ta đẹp hơn hai cô nàng kia ngươi tin không?
Thiên Long quay lại mím môi mỏng khuôn mặt như sắp khóc vì đau gật đầu một cái như trời sập, trong lòng thì gào thét: Ta tin... Ta tin mới sợ... Mặt nàng ta còn chả biết đây này!
- hì hì...
Thấy bộ dạng sắp bật khóc của Thiên Long cô nàng cười hì hì bỏ tay ra, đùa gì chứ nàng bẹo cũng thấy đau lòng mà.
- ta nghe loáng thoáng cái gì gì đó? Cái gì khuôn mặt quốc dân?
- A... A... A...
Phạm La La lại tới nơi xách tai Lang Khắc Hàn lên, mọi người đã nói nàng vậy thì thôi đi, ngay cả đồng bọn cũng nói vậy, thật không thể chấp nhận được.
Lang Khắc Hàn thì hét lên như heo bị chọc tiết, có vẻ khi nãy gáy hơi to thì phải, cậu ta tự vả mình vài cái, cái miệng hại cái thân.
- chào mọi người...
Năm người mới đến cùng đám Thiên Long đồng thanh chào nhau cái, đương nhiên trừ Hư Huyễn. Đây là lễ phê võ giả rồi.
- ta xin tự giới thiệu...
Bỏ qua phần giới thiệu, Thiên Long không để tâm phần giới thiệu mấy, nói mồm bố thằng nào tin, phải trải qua khó khăn mới biết được, cậu ta giới thiệu sơ sơ về mình và Hư Huyễn, Thiên Long nói Hư Huyễn là biểu muội, làm cô nàng dỗi luôn, đợi lúc vắng người Thiên Long chết với nàng, Thiên Long mà làm liều kêu Hư Huyễn là lão bà của mình, vậy cùng lắm nàng cũng chỉ mắng vài câu nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng dám kêu nàng là muội muội cái này làm Hư Huyễn tổn thương sâu sắc.
- chúng ta vừa đi vừa bàn kế hoạch!
- được.
Nghe Thiên Long gợi ý mọi người lập tức đồng ý, cái gì cũng cần phải lập kế hoạch đàng hoàng, sau một hồi tranh đấu khốc liệt mọi người cuối cùng cũng đành phải phường vị trí lão đại lại cho Thiên Long, bởi Thiên Long IQ tối thượng nhất nơi đây, ừm thì... Không biết Hư Huyễn có IQ hơn hay không thì chịu, có gì Thiên Long ra quyết định hỏi nàng tiếng xem sao cũng được.
- Cửa động bao lâu mới mở vậy?
- không biết chắc trong đêm!
- các ngươi chuẩn bị đầy đủ lương khô cùng nước chưa? Chuyến này ta đoán không nhanh được đâu!
- &@%$&":".
- %""""...
Đi tới trước cửa động cách trượng, mọi người khắp nơi đang bàn tán xôn xao, võ giả đông tới nghẹt thở, linh khí phun ra nuốt vào không kịp làm nơi đây linh khí loãng như một ly nước ngọt đổ vào một phi nước lọc.
- Thật hoành tráng!
Thiên Long cảm thán cực kỳ, người đến cũng không ít, phải cả chục ngàn người rải rác khắp nơi, nơi đây may sao đồng quê bát ngát, đất rộng người đông.
- ngươi yên tâm, nhìn nhiều vậy thôi chứ không có tên Động Hư nào đâu!
nghe Lang Khắc Hàn nói vậy Thiên Long nhíu mày khó hiểu?
- bởi vì phong ấn tuy mất hiệu lực nhưng nó lại là lúc đỉnh phong, nghĩa là dưới cấp bậc Động Hư đều vào được, còn trên Động Hư tuyệt đối bị phản phệ!
- à... Kỳ diệu vậy!
- ơ chuyện... Động nhà đấng nó phải khác động nhà cóc nhái chứ!
Lang Khắc Hàn ưỡn ngực tự hào, động nhà hắn đấy, nhầm... Nhà gia tộc hắn, chứ đời Lang Khắc Hàn nó thuộc chi xa lắc xa lơ với dòng chính!
- ngươi câm miệng đi, động này hiện tại nó là của chung!
Nghe Tùng Khúc dội nước lạnh Lang Khắc Hàn gầm lên như tên điên:
- ngày xưa là của nhà ta, gần đây thôi!
- ngươi câm đi. Gần đây của ngươi cũng đã vài ngàn năm rồi!
- hừ hừ hừ...
Lang Khắc Hàn thở như bò thở, cái thứ vinh quang gia tộc nhà hắn, vậy mà đối với người khác nó lại là trò cười, tên khốn Tùng Khúc, anh em chơi với nhau từ nhỏ, vậy mà chưa lần nào giữ thể diện cho cậu ta được lần nào, anh em con cẹc huynh đệ đờ bờ!
- ta nóng!
Hư Huyễn viết lên bàn tay Thiên Long khó chịu, thật sự trời nóng quá thể luôn, nhìn Hỏa Linh Nhi được Lang Khắc Hàn đứng quạt, Phạm La La được Tùng Khúc dùng vũ kỹ làm lạnh cho là hiểu, trời này nông dân không thèm ra ruộng luôn, thà tối cầm đèn pin đi làm chứ quyết không làm ban ngày.
Thiên Long đầu to như cái đấu, đã chấp nhận đi mạo hiểm thì nắng hay mưa, nóng hay lạnh chỉ là chuyện cỏn con, cái đó coi như không là gì, nữ nhân a nữ nhân, đều là đám bánh bèo, đi mạo hiểm mà đem theo nữ nhân đó là cái ngu nhất không gì ngu hơn, vừa lo mạng mình vừa phải lo đủ mọi vấn đề thêm một mạng nữa.
Chợt bàn tay lại nổi một hàng chữ lạnh lạnh:
- ngươi không thương ta?
Thiên Long nuốt một cục nước bọt to đùng xuống, con bé Hư Huyễn đúng là lắm trò, nàng viết trên tay nàng những chữ lại hiện trên tay hắn, coi có điên không.
Thần thức vừa động, Thiên Long đã lấy trong Thất Tinh Long Mạch ra một cái vòng ngọc, đây là cái vòng được đúc rút từ Thạch Nhũ Sinh Mệnh, cổ tay con bé Hư Huyễn chắc tầm hay gì đó Thiên Long căn bừa rồi đúc ra, cầm cổ tay Hư Huyễn đút vào tay áo mình, sau đó nhanh gọn đeo vòng Thạch Nhũ lên cổ tay nàng, làm một cách không ai biết không ai hay!
- wow...
Hư Huyễn cảm giác có một lớp điện chạy dọc sống lưng, sau đó toàn bộ cơ thể trở lên buốt lạnh đến từng cọng lông... Tóc! Nàng cảm giác kinh ngạc không thôi, thần vật gì vậy?
Nghịch vòng Thạch Nhũ chán chê Hư Huyễn lại dỗi viết lên tay mình:
- ta muốn ngươi quạt như hai người kia!
Cái nàng muốn là vậy a, thấy người ta tình tình tứ tứ coi có ngưỡng mộ không, nam nhân nhà mình thì ăn hại đủ đường.
Đến đây Thiên Long trực tiếp phớt lờ, bàn tay cứ nắm lại coi như không biết gì hết, ta đây Hắc Long một đời Ma tôn, người người sợ hãi, nàng quên đi, ta không thể nào để mất phong độ được.