Thiên Long lại quên một câu nói đệ nhất nước Nam ta rồi, Phong Độ Là Nhất Thời, Sinh Mạng Là Mãi Mãi...
Cậu ta cắn răng nuốt cơn đau nhói nơi hông lại, sống chết không rên nửa lời, với châm ngôn, Phong Độ là Mãi Mãi...
- lão đại ngươi mang đủ đồ ăn thức uống không!
Thấy Thiên Long mặt lúc xanh lúc trắng, Lang Khắc Hàn tuy khờ khờ nhưng vẫn đoán được sơ sơ, cố nén cơn chọc chó lại giải vây cho Thiên Long.
Thiên Long được đà rớt nước mắt, tay phải vòng một đường hất tay Hư Huyễn ra vỗ vào ba lô sau người vui sướng:
- đủ ăn đủ uống vài ngày! Mà ta cũng không biết nữa, ta thì ăn cũng ít thôi, quan trọng muội muội ta ăn thế nào, nó ở nhà sức ăn ít nhất gắp tám lần ta, lần này đi xa chắc nó sẽ ăn ít lại!
Lang Khắc Hàn trố cả con ngươi ra ngoài, tai như kiểu nghe tiếng sét rền vang, trong lòng thì tự nhủ bản thân vô lực, ngươi nói ta đã giải vây cho ngươi như vậy rồi, vậy mà sư tử ngươi còn chọc xù lông lên thì ta chịu cứng, ta Lang Khắc Hàn không chơi ngu như ngươi!
- hựm hựm...
Hư Huyễn ôm bụng phụng phịu, ai nhìn cũng ra nàng đang cực độ đau bụng, Hư Huyễn đứng dậy kéo tay Thiên Long đi tìm nơi không có bóng người, mọi người nghĩ Hư Huyễn là muội muội Thiên Long lên cũng không lo tên này háo sắc muội muội làm gì, lên cũng ngồi tán chuyện bỏ qua, Thiên Long thì lo lắng sốt ruột vội dẫn Hư Huyễn đi đến nơi không người.
- A...
Thiên Long thảm rồi...
- kỳ lạ... Sao ta lại nghe thấy tiếng lão đại vậy nhỉ?
Lang Khắc Hàn vê cằm khó hiểu, tiếng hét thảm thiết tới đáng thương này cứ giống giống Thiên Long đó a!
Còn ai nữa, Thiên Long bị trình độ diễn xuất của Hư Huyễn đánh lừa dẫn vào bụi, tưởng hú hí được tý gì ai biết đâu bị Hư Huyễn đánh cho bầm dập, hoa dung thất sắc, này thì bôi xấu ta này, này thì không coi nhà có nóc không này, láo!
May sao Thiên Long đeo kính đeo khẩu trang, chứ không ngại chết mất, Hư Huyễn đánh Thiên Long bố bảo dám vận khí đề thân, để Hư Huyễn đánh cho đã tay còn hơn, vận khí làm đau tay ngọc của nàng, Thiên Long sợ gấp vạn, không phải đau lòng vì Hư Huyễn đau tay, mà là vì Hư Huyễn lại nghĩ ra không dưới ngàn kiểu tra tấn khác, Thiên Long không có sức bật lại.
- tất cả mọi người tập hợp, người nội tộc nộp thẻ, người ngoại tộc nộp phí!
Một lão già hết sức uy quyền lên tiếng, lão hình như là người đại diện chủ trì cuộc mạo hiểm làn này, lão thông báo ai có thẻ trong gia tộc thì nộp lên để kiểm tra, ai không có thẻ thì phải nộp phí khá chát!
- đi thôi!
Hư Huyễn được Thiên Long để đi đầu, mọi người cũng vào đoàn nối đuôi nhau đi theo hàng trật tự đi vào, chứ là cùng một đội thì lên đi cùng nhau sẽ tiện hơn, mọi người nơi đây cũng rất có trật tự, ai cũng biết vào trước hay vào sau cũng vô ích, cơ duyên nó có mắt chọn người, chỉ cần được chọn cho dù vào cuối cũng không thành vấn đề, có duyên với bảo vật ắt sẽ được, vô duyên bảo vật ắt vô phúc vô lực.
- sau một ngày trời xếp hàng đi vào cuối cùng đám Thiên Long cũng đăng ký vào thành công, Thiên Long cầm thẻ vàng Hư Huyễn lẩm bẩm:
- một vé đi vào cho một đầu người chát quá, tính qua tiền Việt xấp xỉ tỉ một vé, thu phí như vầy có muốn nghèo cũng không được, ý trời đã định, buộc chúng mày phải giàu!
Nhìn sương sương nơi đây không dưới mười ngàn người, cho là ba ngàn người của gia tộc đi, vậy còn bảy ngàn người phải nộp phí, bọn gia tộc toàn đại gia ngầm.
Muốn được làm lên tên tuổi tóp tỉ phú thế giới thì buộc phải có một nền kinh doanh công khai sạch sẽ, chứ thu tiền như vầy còn muốn giàu hơn đệ nhất tỉ phú thế giới, để người thường mà biết chắc một hồi đại loạn, tỉ phú cái con khỉ!
- ngươi nợ ta từ thể xác đến tinh thần!
Trên bàn tay Thiên Long xuất hiện dòng chữ, Thiên Long cười nhẹ ghé tai Hư Huyễn trêu đùa:
- chuyện nhỏ, tiền ta sẽ chả, thể xác ta lúc nào cũng dâng cho nàng, không cần nàng ép, ta tự nguyện, tinh thần nàng muốn gì ta cho nấy!
- vô sỉ!
Hư Huyễn cảm giác mình không có gì dại hơn cái dại này, nàng buồn bã viết:
- nhưng ta là nữ nhi!
- nàng là bạo long!
- ta biết buồn!
- ừm... ờ... xin lỗi...
- hựm...
Chuyện gì ra chuyện đó, Thiên Long nhiều cái không thể cãi lại, nếu cãi thành công không khác gì đàn bà rồi, với lại hậu quả Thiên Long không gánh được.
- lão đại, ngươi có vợ chưa?
Phạm La La vỗ vai Thiên Long ngọt ngào hỏi, nàng cảm giác Hư Huyễn hình như có điểm gì không ổn, muội muội mà thân thiết quá rồi a, tuy chưa thấy nàng nói lời nào, nhưng cái ánh mắt giận dỗi như lão bà kia không qua mắt nổi nữ nhân như nàng, chuyện này vớ vẩn ghê!
- đương nhiên là có rồi, ta có hai vợ ở nhà, hiện tại đang cố đi nạp thêm đây!
- haha... Ngươi cũng liều!
Phạm La La cười duyên nháy mắt nhẹ với Thiên Long cái, làm Thiên Long hết hồn, mị nhãn thật là phiêu lãng lòng người a, đồ hồ ly, dám hút hồn bổn tôn.
- cùng vào động thôi!
Không đợi Hư Huyễn đỏ mặt tức giận, Lang Khắc Hàn lao lên trước động hét lớn, cửa động giải khai phong ấn từ lúc lão già chủ trì điểm danh, mọi người hít một nơi thật sâu, đám Thiên Long lắm tay nhau bước vào trong lớp màng không gian do trận pháp tạo thành, không biết vào bên trong có bị chia khu ra không, thế nhưng cứ lắm tay nhau cho chắc kèo.
- Hoa Lạp Lạp...
- vù vù vù...
- đau đầu quá!
Hỏa Linh Nhi đau đầu rên rỉ, mọi người ai cũng như nhau cả thôi, rất may mắn nơi đây rộng lớn vô biên, mọi người nắm tay nhau có liên kết nên được dịch chuyển đến một nơi đầy đủ không thiếu ai, nơi đây quá rộng lớn, nghe bảo diện tích nửa cái đất Campuchia, một diện tích lớn đồ sộ mà có mười mấy nghìn người, quá ít so với diện tích, vừa chuyển tới đây mọi người được chuyển đến trước một cánh rừng nguyên thủy,
- ừm... Tới đâu không tới, tới ngay rừng rậm!
Tùng Khúc khoanh tay nhìn ngó xung quanh chán đời chả muốn nói.
- sao vậy?
Lang Khắc Hàn cũng đang ngó xem có nguy hiểm gì không, nghe Tùng Khúc nói thì hỏi lại.
- các ngươi nhìn xuống dưới chân đi!
Thiên Long hít một hơi lạnh bế Hư Huyễn vào lòng hạ tấn lấy đà, nghe Thiên Long nói mọi người nhìn xuống dưới chân, vừa nhìn một cái mọi người tý thì hôn du thiên đàng.
- ta xỉu!
Lang Khắc Hàn đứng cũng không vững, vậy mà vừa tới đã dịch chuyển ngay trên lưng một con yêu thú Nhị Cấp sơ giai. Động Hư hàng thật già trẻ không gạt.
- Grào....
- Phành Phành...
Nơi họ đang đứng là lưng của một con Bàn Nguyên thú, nó rít gào giận giữ toàn thân nổ tung ầm ầm, Bàn Nguyên thú thuộc hệ Hỏa, nó có khả năng tạo ra một cơn địa chấn ngang bằng một quả hạch nhân nguyên tử, sức phá hoại không phải là dạng đùa.
- Phù Văn Thủy Hệ Ma Pháp!
Hư Huyễn ngoái đầu ra sau, bàn tay thủ thế vẽ ra một phù văn, phù văn tương sinh tương khắc Thủy khắc Hỏa, đám Lang Khắc Hàn vừa đi qua lập tức phù văn hình thành một bức tường nước, nếu không có gì xảy ra thì là những viên Hỏa pháo do Bàn Nguyên thú ném sẽ bị cản lại nơi phù văn Thủy ma pháp!
Ầm ầm....
Nhưng không, một viên Hỏa hầu là bức tường phù văn bị chấn nát, thực lực hiện tại của Hư Huyễn cách quá quá xa so với Bàn Nguyên thú, một trời một vực...