Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

chương 75: chuyện xưa nhắc lại thêm đau lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm đó, nàng xuống núi đưa thiệp mời theo lệnh của Thu Vạn Niên, dưới chân núi gặp được một tên ăn mày đói đến nỗi mặt mũi xanh xao vàng vọt, nhìn dáng vẻ của hắn chắc là đã nhiều ngày không được ăn gì, mà đám người nhà lòng dạ hẹp hòi của nàng sao có thể bố thí cho hắn được chứ.

Nhìn bộ dáng hấp hối của tên ăn mày, trong lòng nàng nảy sinh nhiều thương cảm, mà bản thân mình cũng có hơn gì hắn đâu. Mặc dù có cha nhưng cha không thương nàng, mặc dù có tỷ muội nhưng bọn họ xem như nàng không tồn tại, mà giờ này cha cùng đám tỷ muội đang ở trong Thu Dương sơn trang câu cá thư giãn mà nàng lại phải đi khắp nơi đưa thiệp như bọn hạ nhân.

Trong lòng tràn ngập cảm giác đồng bệnh tương liên, đi đến bên tiểu ăn mày hỏi “ ngươi sao lại tới đây xin ăn? Người nhà ta keo kiệt muốn chết lại không có sự đồng tình, bọn họ cho ngươi đồ ăn mới là lạ”

Tiểu ăn mày không nói gì, nhìn nàng chằm chằm, còn nàng móc từ trong túi ra một gói giấy dầu, tươi cười sáng lạn đưa cho hắn “ bất quá cuối cùng ngươi cũng gặp được ta. Đây là bánh bao thịt ta trộm được, cha sai ta xuống núi đưa tin, ta vốn để dành ăn dọc đường nhưng nhìn dáng vẻ sắp chết đói tới nơi của ngươi, cho ngươi ăn trước đó”

Hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu mới đưa tay nhận lấy bánh bao, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ hung hăng cắn bánh bao ăn. Nàng nhìn hắn dùng sức ăn bánh bao, trong mắt như lóe lên gì đó, lông mi cũng có chút ẩm ướt, không lên tiếng, hít hít mũi, đứng lên rời đi.

Trong lòng thầm nghĩ thực ra mình và hắn cũng giống nhau, đều là hài tử không có mẹ, đều là hài tử không có người thương, đều là những số phận đáng thương, cơ khổ.

Hôm sau, nàng lại theo thói quen ăn trộm ít đồ từ phòng bếp đem xuống chân núi đưa cho hắn lót dạ.

Nàng hỏi hắn: “Ngươi sao không đi chỗ khác? Người trong nhà ta keo kiệt như vậy, ngươi cũng sắp chết đói tới nơi, còn ngồi bất động ở đây ah, ngươi đến ngồi trước tiệm cơm đối diện đi, có thể nhặt được chút cơm thừa canh cặn ah”

Hắn không có biện pháp nói thật với nàng, chỉ cười cười nhìn nàng, cái mặt đầy ghẻ lở lúc không cười đã rất xấu mà khi cười rộ lên càng kinh khủng.

Nàng lại một chút cũng không sợ hãi, cũng không có nửa phần ghét bỏ, chỉ nói “ ngươi thực bướng bỉnh, có phải ngươi nghĩ rằng: lão tử không tin,không xin được một hạt cơm của Thu Dương sơn trang á…” Nói xong, nàng cười ha ha nhìn hắn, mà hắn nhìn vẻ tươi cười rạng rỡ của nàng thì trong lòng như bị một đạo dương quang đánh trúng, xua tan mọi đen tối, nhịn không được cũng bật cười thành tiếng.

Nàng lại hỏi hắn: “Ngươi tên là gì?” Hắn lắc đầu, nói cho nàng biết mình không có tên, mọi người đều gọi hắn là bệnh chốc đầu.

Nàng liền nói “ vậy ta gọi ngươi là chốc đầu ca ca”

Hắn lại hỏi nàng tên gì

Nàng bĩu môi nói “ tên của ta cũng không may mắn gì y như bản thân ta vậy, ba tỷ muội kia của ta đều được mọi người yêu thích, nhưng ta thì…trong nhà không có ai xem ta là bảo bối cả”

Hắn nhìn vẻ mặt cô đơn của nàng, cảm thấy đau lòng, lớn tiếng nói “ ai nói không người xem ngươi là bảo bối. Từ nay về sau, ngươi là bảo bối của ta. Ta là chốc đầu ca ca của ngươi, ngươi là tiểu bảo bối muội muội của ta”

Nàng bật cười thành tiếng “ tiểu bảo bối muội muội…thịt ngon chập choạng nha. Không bằng ngươi gọi ta là Tiểu Bảo muội muội được rồi”

Hắn thấy nàng cười đẹp như thế cũng không khỏi ngây ngốc cười theo “được, ta là chốc đầu ca ca của ngươi, ngươi là Tiểu Bảo muội muội của ta”

Chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại là khoảng thời gian đẹp nhất đời hắn, sau này dù sư phụ biến thái rốt cuộc cũng qua đời vì quái bệnh, hắn không cần làm ăn mày nữa cũng không làm hắn thấy vui vẻ bằng.

Mỗi ngày, Tiểu Bảo muội muội đều chạy đến chân núi tìm hắn, mang cho hắn đồ ăn, cùng hắn chuyện trò, cùng hắn chơi…làm cho hắn thầm muốn cứ làm một tên ăn mày chốc đầu mãi cũng được, miễn là mỗi ngày đều được gặp nàng, nhìn nàng mỉm cười, nghe nàng gọi mình là “ chốc đầu ca ca”. Làm ăn mày thì đã sao, so với thân phận hoàng tử Lăng quốc thì vui vẻ hơn nhiều.

Nhưng mà sư phụ biến thái của hắn không để hắn được vui lâu, sư phụ biến thái không có hảo ý nói “bây giờ ta thăng cấp khảo nghiệm đối với ngươi, nếu ngươi có thể làm cho Tiểu Bảo muội muội của ngươi hứa hẹn lớn lên sẽ gả cho ngươi thì ta cho ngươi xuất sư, ngươi có thể quay về hoàng cung, nếu không làm được thì phải ở bên cạnh ta cả đời”

Hắn nhìn khuôn mặt dữ tợn của sư phụ biến thái, trong lòng dâng lên sợ hãi vô hạn, ở bên cạnh hắn cả đời, chịu đủ mọi cách tra tấn của hắn…như vậy có khác nào sống không bằng chết…hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

Thế nhưng mà, để Tiểu Bảo gả cho mình? Để một cô nương đáng yêu như vậy đáp ứng gả cho một tên ăn mày chốc đầu, toàn thân hôi thối bẩn thỉu như hắn…chuyện này so với nằm mơ còn không chân thực hơn.

Tuy hắn biết muốn Tiểu Bảo muội muội gả cho mình là việc không thể nào nhưng hắn vẫn không kiềm nén được sự chờ mong và hi vọng trong lòng, muốn biết Tiểu Bảo có chịu gả cho mình không. Nếu nàng đồng ý thì cho dù bắt hắn giảm thọ mười năm, hai mươi năm hắn cũng chịu; cho dù bắt hắn phải chịu tra tấn và cực khổ nhiều hơn hắn cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng.

Cuối cùng cũng có một ngày hắn không kiềm nén được nỗi lòng, bày ra bộ dáng khổ sở nói với nàng “ Tiểu Bảo, ta lớn lên khó coi như vậy, lại là tên ăn mày, ta nghĩ tương lai nhất định ta không lấy được vợ rồi, chẳng có cô nương nào chịu gả cho ta”

Nàng nghe hắn nói xong, ánh mắt toát ra vô hạn đau lòng và đồng tình, lúng túng an ủi hắn “ chốc đầu ca ca, ngươi đừng nản lòng. Ngươi là người tốt, lại có nghị lực như vậy, tương lai nhất định sẽ lấy được thê tử mà”

Hắn hỏi nàng: “Ta là người tốt? Ta sao có thể là người tốt? ta có nghị lực? ngươi cảm thấy ta có nghị lực sao?”

Nàng mỉm cười nhìn hắn “ đúng vậy ah, ngươi là người tốt, người tốt. Người nhà của ta tuy giàu có sang quý nhưng không hề yêu thương ta, thậm chí còn hận vì ta là người nhà của các nàng. Chốc đầu ca ca ngươi tuy chỉ có hai bàn tay trắng nhưng ngươi đối tốt với ta, quan tâm ta, khi ta mất hứng, các nàng không ai nhìn ra nhưng ngươi thì có thể nhận thấy, còn tìm cách khiến ta vui vẻ. Ta không nói ra thôi nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ. Ta muốn cảm ơn ngươi, chốc đầu ca ca. Còn về phần nghị lực, nhìn ngươi ngồi chết dí ở chân núi Thu Dương suốt sáu ngày, chết đói tới nơi cũng không chịu đi là biết rồi. Ngươi không xin được của Thu Dương sơn trang thì nhất quyết không bỏ qua, hahahah”

Hắn cũng cười theo nàng nhưng trong lòng có chút đắng chát.

Hắn không chịu đi không phải vì có nghị lực mà là vì sư phụ biến thái ah.

Nghĩ tới đây trên mặt hắn lộ ra thần sắc tuyệt vọng đau thương, tuyệt vọng cô đơn, tuyệt vọng uể oải.

Nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng thập phần không đành lòng “ chốc đầu ca ca, ngươi đừng khổ sở nữa. Ngươi đừng sợ, nếu sau này ngươi không lấy được vợ thì chờ ta trưởng thành, ta sẽ gả cho ngươi”

Hai mắt hắn bừng sáng, thanh âm nghẹn ngào “ thật vậy chăng, Tiểu Bảo muội muội, ngươi nói có thật không?”

Nàng nhìn bộ dáng kích động của hắn thì cười rộ lên, gật đầu nói “ ân, thật sự”

Hắn nhìn khóe miệng tươi cười của nàng cũng nở ra nụ cười sáng lạn.

Hai người cười vui vẻ, trong lòng vì hứa hẹn bí mật mà cảm thấy ôn hòa vô hạn.

Nhưng mà ngày hôm sau, tên tiểu ăn mày dưới chân núi đột nhiên biến mất tăm, từ đó về sau cũng không thấy xuất hiện nữa.

Thu Địch Phỉ cũng vì chuyện này mà thương tâm một thời gian. Đây là người bạn duy nhất của nàng, cũng là người mà nàng lần đầu tiên mở lòng mình, đối đãi chân tình, bày ra những cảm xúc thật của lòng mình với hắn…thế nhưng người đó lại đột nhiên biến mất, mới hôm qua hai người còn cùng nhau nói cười vui vẻ, hôm nay đã không chút tăm tích, ra đi không lời từ biệt, làm cho nàng lo lắng đồng thời cũng có cảm giác bị bỏ rơi.

Loại cảm giác bị vứt bỏ này càng làm nàng đau lòng gấp trăm ngàn lần so với việc cha cùng các tỷ muội không quan tâm anng.

Từ đó về sau nàng càng khép chặt lòng mình hơn, đối với ai cũng đa nghi, nếu vui vẻ không lưu giữ lại được một người mà chỉ là bèo nước gặp nhau rồi sau đó sẽ lạnh lùng chia xa vậy thì ngay từ đầu không cần phải đối xử thật lòng, không nên bỏ ra quá nhiều tình cảm. Như vậy cho dù sau này có là dạng chia ly gì thì cũng không thương tâm, không phiền muộn, càng không phải khổ sở. Nhiều năm qua nàng vẫn luôn như vậy, thường xuyên kinh ngạc mà cười cười, dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn người khác, cố làm ra mấy việc ngốc nghếch, nói mấy lời ngu xuẩn…cứ vậy mà an toàn trưởng thành trong sự bỏ mặc của mọi người.

Lúc đầu nàng còn nghĩ ngày nào đó chốc đầu ca ca sẽ quay lại nhưng thời gian trôi qua vẫn không thấy hắn đâu, vết thương lòng cũng dần dần liền da thành sẹo. Nàng cố hết sức để quên người bằng hữu duy nhất cũng là bằng hữu đầu tiên trong cuộc đời mình.

Thu Địch Phỉ thanh âm run rẩy nói “ ngươi là chốc đầu ca ca. Ngươi đúng là chốc đầu ca ca. Ngươi sao có thể là chốc đầu ca ca?” hốc mắt ẩm ướt, cổ họng nghẹn lại, nàng phát hiện dù nàng cố gắng thế nào cũng không khống chế được sự nghẹn ngào “ ngươi sao đột nhiên biến mất, không chút tin tức nào? ta…ta chán ghét ngươi. Ngươi, ngươi…không nói một lời đã rời khỏi, ta năm đó…ngươi biết không, năm đó ta rất khổ sở”

Tấn Hoa nhìn Thu Địch Phỉ, lệ quang lập lòe, nhưng hắn tận lực khống chế để không rơi nước mặt nhưng cuối cùng cũng bất lực.

Quay đầu, không muốn để nàng chứng kiến bộ dạng mình lúc này, đưa tay lau sạch nước mắt rồi mới quay sang nhìn Thu Địch Phỉ nói “ sư phụ ta không thích nhìn thấy người ta tốt nên mới cố ý mang ta đi, dù ta vắt hết óc cố để lại chút manh mối để ngươi biết ta là ai, ta sẽ đi đâu nhưng không được. Ta cũng vì đột nhiên chia lìa mà áy náy và thống khổ nhưng sư phụ biến thái của ta lại lấy đó làm vui”dừng một chút lại khàn giọng hỏi “ Tiểu Bảo, bây giờ ngươi chịu tha thứ cho ta vì năm đó đã rời đi mà không từ biệt không?”

Thu Địch Phỉ nhìn Tấn Hoa, thấy mắt hắn vẫn còn lóng lánh lệ, thấy hắn là một vương gia cao quý nhưng gần nửa đời người đều trải qua rất khổ sở, không như ý, không vui vẻ, so với nàng còn chua xót hơn nhiều.

Tràn đầy đau lòng, nàng lắc đầu, không ngờ nước mắt cũng vì vậy mà tuôn rơi như mưa.

Mang theo lòng tràn đầy đau lòng, nàng quơ quơ đầu, không nghĩ qua là đấy, liền sáng ngời ra nước mắt ràn rụa châu

Từng giọt nước mắt chậm rãi chảy dọc hai má nàng, để lại dấu vết ẩm ướt lại như những sợi tơ buộc chặt lòng hắn, đưa tay thương tiếc lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói “ ta vẫn luôn nhớ tiểu cô nương đã cho ta ăn bánh bao thịt, vì sư phụ luôn ngăn trở nên ta không có cơ hội tới Mẫn quốc tìm ngươi, cho đến khi hoàng huynh muốn phái người đến Mẫn quốc bắt Uông Tử Lâm, lại đúng lúc hắn nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử, ta mới có cơ hội xung phong nhận nhiệm vụ này.

“Vốn chúng ta bắt người xong thì phải quay về Lăng quốc nhưng mà ta muốn gặp ngươi nên mới giả trang thành Đại Bảo đi đến Thu Dương sơn trang, không ai biết rằng từ khi tiếp nhận nhiệm vụ ta đã hao hết tâm tư điều tra Uông Tử Lâm nên không hề để lộ chút sơ hở nào. Đáng tiếc, ta vốn định dùng một phương thức khác để gặp lại ngươi không ngờ rằng ta đã chậm một bước, đã có người vượt qua ta mà chiếm cứ tâm của ngươi rồi”

Thu Địch Phỉ quay đầu, tránh ngón tay hắn đang lau nước mắt cho mình, cắn chặt môi, im lặng rơi lệ.

Không biết vì cái gì rơi lệ, không rõ nguyên nhân nhưng lại không ngừng ưu thương.

Ngón tay của Tấn Hoa vẫn giơ lên, đầu ngón tay vẫn còn ẩm ướt, mang theo độ ấm của nàng nhưng lại có cảm giác mất mác.

Hai tay nắm chặt thành quyền, thanh âm nặng nề nói “ Tiểu Bảo, vì cái gì? Rõ ràng là ta gặp ngươi trước, rõ ràng là ta xuất hiện trước hắn nhưng vì cái gì mà cuối cùng người bên cạnh ngươi lại không phải là ta?”

Thu Địch Phỉ quay đầu, nhìn Tấn Hoa, đáy mắt nồng đậm đau thương và phiền muộn, cũng có nhiều áy náy và bất đắc dĩ “ thực xin lỗi, mặc kệ ngươi là Đại Bảo hay là Tấn Hoa, là chốc đầu ca ca cũng được, ta chỉ có thể xin lỗi. Ta biết ngươi tốt với ta, thiệt tình tốt với ta cho nên ta càng thấy có lỗi với ngươi. Có thể chúng ta…duyên phận chúng ta quá ngắn ngủ, hôm nay trong lòng ta chỉ có một mình hắn. Chốc đầu ca ca…ta vẫn xem ngươi là ca ca thân thiết nhất, là bằng hữu tốt nhất của ta”

Tấn Hoa nghe người mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhiều năm lại thẳng thừng cự tuyệt mình, trong lòng bi thương vô hạn, phẫn nộ và không cam lòng, thương tâm cùng tuyệt vọng, dùng sức nắm chặt bả vai Thu Địch Phỉ, gào thét như dã thú bị thương “ rõ ràng là ta đến trước. Vì cái gì không phải ta, tại sao lại làm hắn?”

Thu Địch Phỉ cau chặt hai hàng lông mày, ẩn nhẫn không rên một tiếng nhưng trán lại dày đặc mồ hôi.

Thấy sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt, môi dưới bị cắn đến suýt chảy máu, hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra sự khác thường.

Tấn Hoa bối rối hỏi: “Tiểu Bảo, ngươi làm sao vậy! đau ở đâu?!”

Thu Địch Phỉ hai tay che bụng, thở dốc nói “ ta đau bụng quá…ta sắp sinh rồi”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio