Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

chương 76: sinh hài tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thu Địch Phỉ cảm giác như cơn đau của mình kéo dài cả thế kỷ, đau đến cả người hỗn loạn, trong lòng nghĩ nếu dùng sức thêm chút nữa có thể sẽ làm cho tiểu gia hỏa trong bụng sinh ra, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có chút sức lực nào.

Tấn Hoa không biết đã đi ra ngoài từ lúc nào, chỉ còn một mình nàng cùng cơn đau, mô hôi tuôn như tắm, tiếng rên rỉ không ức chế được. Trong lòng Thu Địch Phỉ rất sợ hãi, sợ nàng không sinh được hài tử rồi cứ thế chết đi, không còn được gặp lại Mộ Thiên Sơn nữa, nếu là vậy hắn nhất định sẽ rất khổ sở.

Thu Địch Phỉ cắn chặt răng, tự nhủ với bản thân nhất định phải kiên trì, cho dù nàng thật sự không sống nổi cũng nhất định phải sinh hạ hài tử.

Nghĩ vậy, nàng cố sức chèo chống chất nóng chảy giữa hai chân, cỗ nhiệt lưu kia như muốn lấy mạng của nàng, làm cho nàng dần dần lâm vào rét lạnh.

Cảm giác ngày càng mơ hồ, ngày càng hỗn độn thì đột nhiên cửa nhà gỗ bị mở ra, trong mơ hồ nàng còn nghe được tiếng xô đẩy va châm, tiếng bước chân gấp gáp.

Không biết là ai đi vào, không biết người đó có gây bất lợi cho mình hay không…có quá nhiều chuyện phải lo nhưng lúc này nàng không còn chút khí lực nào để mở mắt ra xem.

“Tiểu Bảo!” Tấn Hoa ra ngoài tìm bà đỡ về, thấy nàng mình đầy mồ hôi đang rơi vào tình trạng hôn mê thì trong lòng vô cùng đau đớn, dùng sức kéo bà đỡ chạy tới bên giường.

“Tiểu Bảo! Tỉnh! Bà đỡ đến rồi! Đừng ngủ! Hiện tại đừng ngủ! Nhanh tỉnh lại!”

Tiếng gọi của Tấn Hoa làm Thu Địch Phỉ có chút thanh tỉnh, hai mắt chậm chạp nháy nháy rồi mở ra nhưng cuối cùng cũng không có sức đáp lại

Tấn Hoa gào lên với bà đỡ “ nhanh, mau đỡ đẻ cho nàng đi. Nếu nàng có chuyện gì thì ngươi chôn theo nàng, cả nhà ngươi chôn theo nàng. Mau đỡ đẻ cho ta”

Bà đỡ bị Tấn Hoa gào thét tới mức toàn thân run rẩy, cà lăm nói “ đại…đại quan, cuối cùng là…đỡ đẻ cho nàng hay…đỡ đẻ cho ngài…” nói năng lộn xộn, lúc thì nói cho nàng lúc thì nói cho mình, bà đỡ cũng không phải dễ làm nha, đỡ đẻ cho nàng thì còn được chứ…đỡ đẻ cho ngươi thì…ngươi đẻ được không mà bảo ta đỡ?

Tất Hoa giống như mất lý trí, quát to “ đỡ đẻ cho nàng, đỡ đẻ cho nàng. Mau”

Bà đỡ vén chăn lên, nhìn chăm chú, khuôn mặt biến sắc, run giọng nói “ đây là khó sinh lại thêm sinh non, lẽ ra phải mấy ngày nữa mới tới ngày sinh, chỉ sợ là do động thai mà ra” bà đỡ rất nhanh bắt tay vào việc, không mặt nghiêm chỉnh, lưu loát cầm cahn, vuốt vuốt tay áo nói “ đại quan nhân, không phải ta nói ngươi, nương tử đã sắp sinh nàng còn làm cho ngươi bị kích động là sao? ngươi nhìn xem, một chút nữa là mất hai mạng người rồi, cũng may gặp được ta là bà đỡ mát tay nhất ở đâu, nếu không e là nương tử cùng hài nhi của ngươi sẽ đi bán muối rồi ah”

Tấn Hoa sắc mặt tái nhợt, hận không thể bóp chết người, hai mắt đỏ ngầu, hung ác nói “ ngươi còn nói nhảm ta sẽ cắt lưỡi ngươi” còn nói tình huống nguy cấp, còn nói suýt nữa tiêu mạng…vậy mà ngươi còn có thời gian để nói nhảm sao?

Bà đỡ hoảng loạn, lúng túng nói “ xin lỗi nha đại quan nhân. Ta…ta thực ra không có ý đó, ta cũng không biết sao lại như vậy, mấy năm qua rất dễ xúc động, hở một chút là nổi nóng , lải nhải không ngừng, vì chuyện này mà ta đã vào thành xem đại phu, vị đại phu kia nói có rất nhiều nữ nhân cùng tuổi với ta đều mắc bệnh như vậy, cũng không biết dùng cách nào trị liệu, chỉ là tự nhiên vài năm sau bệnh sẽ hết, bảo ta đừng nôn nóng, từ từ rồi mọi việc cũng ổn…”

Tấn Hoa vỗ mạnh xuống cái bàn giữa nhà, lập tức cái bàn liền hi sinh oanh liệt.

“Nếu ngươi còn ở đó dài dòng, ta cam đoan cái bàn vỡ mấy khối thì ngươi cũng sẽ y như vậy” thanh âm lạnh lùng.

Bà đỡ lập tức đóng chặt miệng, run rẩy như cầy sấy tiến đến bên cạnh Thu Địch Phỉ, còn chưa làm gì đã nghe tiếng rên rỉ vang lên.

Tấn Hoa giận dữ trách cứ nói: “Ngươi cẩn thận một chút! Lại làm đau nàng, ta tiêu diệt ngươi! Ta tiêu diệt cả nhà ngươi” tức tốc đi đến bên giường, ngồi xuống, cúi đầu chăm chú nhìn Thu Địch Phỉ. Nàng chậm rãi mở mắt, dùng hết sức mới có thể tập trung ánh mắt lên trên mặt hắn.

Bà đỡ ở bên cạnh âm thầm rơi lệ.

Tốt xấu gì nàng cũng là bà đỡ mát tay nhất nơi này, thế mà bị người ta rống hết lần này tới lần khác. Người ta cái gì cũng không có làm nha. Ngươi quá mức chiều chuộng nương tử rồi, còn chưa đụng tới đã rên hừ hừ vậy có thể sinh được hài tử ra sao?

Tấn Hoa vô hạn thương tiếc nói với Thu Địch Phỉ “ Tiểu Bảo, không có chuyện gì đâu, ngươi nhất định phải chịu đựng. Ta đã tìm bà đỡ đến, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì đâu”, quay sang bà đỡ, thanh âm trở nên lạnh lùng “ còn đứng ngây đó làm gì? Mau đi, ngươi cẩn thận cho ta, nếu làm cho nàng đau, ta giết ngươi, giết cả nhà ngươi”

Bà đỡ lập tức quỳ xuống.

Lão thiên gia ah, ta cùng với cả nhà của ta sao xui quá vậy

“Đại quan nhân, đại lão gia, đại gia gia, ngài giơ cao đánh khẽ a. Ngài mau nói rõ đi, rốt cuộc là muốn ta động thủ hay bảo ta đừng đụng tới nàng. Lão bà ta quả thực đầu óc mụ mị cả rồi, ngài bắt đỡ đẻ mà không cho đụng vào thì ta thực sự không làm được”

Tấn Hoa tức giận “ ta nói là ngươi đừng làm đau nàng”

Bà đỡ nức nở giải thích: “Ta không có làm đau nàng!”

Thu Địch Phỉ giãy dụa lên tiếng: ” ca ca chốc đầu…Tấn Hoa, không phải nàng làm đau ta, ta…ta là bị kinh hãi vì ngươi vỗ bàn ah”

Tấn Hoa như bị tạt nước lạnh vào mặt, bộ dáng quẫn bách, đứng yên bất động, không biết nên nói gì.

Bà đỡ rốt cuộc cũng giải được nỗi oan liền tiến đến bên cạnh Thu Địch Phỉ, bắt đầu tiến hành đỡ đẻ, trong lòng ca thán : nhân gian cũng có công đạo ah.

Thu Địch Phỉ càng ngày càng cảm thấy tánh mạng của mình đang bị xói món từng chút, dùng hết khí lạnh giơ tay lên, Tấn Hoa nhanh chóng tiến lên nắm tay nàng, bàn tay buốt của nàng làm tim hắn trầm xuống, sống mũi cảm thấy cay cay.

Thu Địch Phỉ buồn bã buồn bã khẩn cầu: “Tấn Hoa, cầu ngươi đáp ứng ta một chuyện được không? ta cùng hài tử…ngươi nhất định phải cứu hài tử trước. Nếu ta không sống được, cầu ngươi thay ta chiếu cố tốt cho hắn, giúp ta mang hắn đến cho cha hắn, được không?”

Tấn Hoa nhìn gương mặt trắng bệch của Thu Địch Phỉ, nghe thanh âm suy yếu như tiếng muỗi kêu của nàng, cảm giác đau lòng tràn lan khắp toàn thân, cho đến khi hắn có cảm thấy thống khổ.

Tấn Hoa cắn răng hung ác vừa nói nói: “Ta không đáp ứng! Muốn đem hài tử đưa đến bên cạnh cha hắn thì ngươi tự mình làm. Ta không giúp ngươi, nếu ngươi chết, ta nhất định không quan tâm hắn, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt”

Thu Địch Phỉ kích động, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi làm ướt một mảng tóc lớn.

“Tấn Hoa… chốc đầu ca ca. Ta cầu ngươi. Cầu ngươi…” thanh âm của Thu Địch Phỉ ngày càng thấp, trong mắt ngoài trừ nước mắt còn có cầu khẩn và không bỏ.

Tấn Hoa cảm thấy mặt mình cũng trở nên lạnh buốt, cổ họng như bị cái gì chặn lại nhưng vẫn cắn răng nói “ tự ngươi làm, ta không giúp ngươi”

Thu Địch Phỉ mãnh liệt hô hấp, nước mắt rơi nhanh, ngực phập phồng giống như người chết đuối, mãnh liệt hít thở mà bất đắc dĩ lại hít thở không thông.

Bà đỡ sợ hãi lớn tiếng kêu “ mau ổn định khí cho nàng, sắ sinh rồi, mau lên”

Tấn Hoa vội vàng đè Thu Địch Phỉ lại “ Tiểu Bảo, ta đáp ứng ngươi. Ta chuyện gì cũng đáp ứng ngươi. Ngươi mau thở đều đi, đừng như vậy nữa” vừa kêu vừa vận công giúp nàng mà người trên giường lại không có chút chuyển biến nào.

Tấn Hoa cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thương tâm ào ạt như thủy triều lên, bao phủ toàn thân

“Tiểu Bảo, ta đáp ứng ngươi, ta nhất định chiếu cố tốt con của ngươi, nhất định đưa hắn đưa đến bên cạnh cha hắn, chuyện gì ta cũng đáp ứng ngươi, chỉ cầu ngươi…hảo hảo sống sót. Những chuyện khác như thế nào cũng được, mọi chuyện tùy ngươi”

Nhận được hứa hẹn của Tấn Hoa, Thu Địch Phỉ rốt cuộc cũng bình tỉnh lại, Tấn Hoa thì vui mừng tới ngây dài, vừa khóc vừa cười, đột nhiên một tiếng khóc của trẻ con thanh thúy vang lên, vang vọng khắp nơi.

Bà đỡ vui vẻ nói “ sinh rồi, sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi. Chúc mừng đại quan nhân, là một tiểu công tử”

Tấn Hoa ngây người nói với bà đỡ “ nhanh ôm đến cho ta xem một chút” bà đỡ vội vàng gói kỹ đứa trẻ đưa cho Tấn Hoa.

Tiếp nhận đứa nhỏ, ôm vào ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm vì mới sinh ra, nghe hắn oa oa khóc không ngừng…nội tâm của Tấn Hoa cũng trở nên mềm mại, rõ ràng tiểu hài tử đang khóc nhưng không làm hắn thấy phiền mà lại tác động vào lòng hắn, làm hắn tràn đầy thương tiếc.

Ôm tiểu hài tử đưa đến bên cạnh Thu Địch Phỉ, ôn nhu nói “ Tiểu Bảo, ngươi xem, đây là tiểu hài tử của ngươi”

Thu Địch Phỉ đưa mắt nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn nhăn nhúm, nhìn hắn nhắm nghiền hai mắt nhưng miệng thì mở to khóc không ngừng, cảm giác hạnh phúc vì được làm mẹ bao phủ khắp người nàng.

Gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ, hai mắt rốt cuộc không chống đỡ được nữa, chậm rãi nhắm lại, toàn thân vô lực rơi vào một hắc ám vô tận…

Bên tai còn vang lên tiếng gào thét của Tấn Hoa…

Tiểu hài tử bú no sữa, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, nhắm mắt lại, điềm nhiên nép vào lòng thiếu phụ xinh đẹp. Thiếu phụ xinh đẹp sắc mặt tái nhợt, thân hình suy yếu, nhìn chăm chăm tiểu bảo bối trong ngực, khóe môi không giấu được nụ cười hạnh phúc, vui vẻ và thỏa mãn.

Lão phu nhân bên cạnh nhìn thiếu phụ nói “ phu nhân ah, ngươi đã cho hài tử ăn no cũng nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. Ngươi có thể từ quỷ môn quan trở về thật không dễ chút nào, cần phải hảo hảo bồi dưỡng thân thể, ngươi mà xảy ra chuyện gì thì cả nhà ta cũng bị vạ lây ah”

Thu Địch Phỉ cẩn thận đặt hài tử lên giường, ngón tay quyến luyến lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn thơm mùi sữa, đây chính là tiểu bảo bối nàng mang thai chín tháng, klieu cả tính mạng để sinh hạ, là bảo bối của nàng và Mộ Thiên Sơn.

Thu Địch Phỉ ngẩng đầu nói với bà đỡ “ bà mụ..ách..hắn…ta muốn nói là Tấn, là ca ca chốc đầu…là được”. Thu Địch Phỉ không biết nên gọi Tấn Hoa như thế nào thì bà đỡ đã nhiệt tình giúp nàng giải vây “ ngươi muốn nói đại quan nhân phải không? ngươi cũng thực làm, con cũng đã có sao còn mắc cỡ khi nhắc tới nam nhân của mình chứ?”

=_=|||

Thu Địch Phỉ túng quẫn, im lặng, không biết nên gọi Tấn Hoa thế nào là vì bà đỡ vẫn tưởng hắn là phu quân của nàng. Nếu nàng nói không phải thì mọi người sẽ thấy rất kỳ quái, không là vợ chồng thì sao lúc nàng hôn mê hắn lại thương tâm tới mức điên dại như vậy? để mặc cho bà đỡ hiểu lầm thì nàng lại thấy có lỗi với cha của hài tử, bởi vì cái này…có chút giống như…ngoại tình ah.

Bà đỡ lại tiếp tục nói “ lại nói nha, phu nhân, đại quan nhân đối với ngươi đúng là tình thâm ý trọng nha. Mấy ngày trước, lúc ngươi vừa sinh hài tử đó, máu chảy không ngừng ah, ngay cả đệ nhất thần y ở đây cũng bó tay nhưng đại quan nhân sống chết cũng không bỏ ngươi”

Thu Địch Phỉ buồn bực hỏi: “Ngươi không phải nói, ngươi là bà đỡ mát tay nhất nơi này sao? sao giờ lại thành đệ nhất thần y rồi hả?” mới có mấy ngày mà thăng chức nhanh vậy ta.

Bà đỡ thản nhiên nói “ trên núi ít người hiểu y lý, một người tài giỏi như ta phải một lúc kiêm rất nhiều việc”

Thu Địch Phỉ gật gật đầu, nhẹ “Ah” thanh âm, lại hỏi: “Thần y bà bà, ta hỏi ngươi cái vấn đề, nơi này là chỗ nào?”

Bà đỡ cao giọng đáp: “Trên núi ah!”

=_=|||

“… Núi nào?”

“Ách… Không biết thuộc về chỗ nào nữa, lúc thì Lăng quốc thu thuế, khi thì tới lượt Mẫn quốc thu thuế, có đôi khi bọn họ cùng thu thuế một lúc, sau đó hung hăng đánh nhau, cho nên chúng ta rất chờ mong thời điểm hai nước cùng thu thuế một lúc ah” bà đỡ mãn kinh lải nhải một hồi cũng không nói ra được núi này thuộc địa phương nào, trong khi đó chỉ có mấy từ đơn giản: biên giới Mẫn quốc và Lăng quốc.

Thu Địch Phỉ: “…”

Bà đỡ không phát hiện Thu Địch Phỉ có biểu hường khác thường, tiếp tục lải nhải “ phu nhân ah, không cần quan tâm nơi này là nơi nào, ngươi có biết đại quan nhân dùng cách nào để cứu sống ngươi không? ngươi mất quá nhiều máu, đại quan nhân không để ý gì mà cắn nát mấy mạch máu trên người để truyền máu cho ngươi. Các ngươi đúng là chân tình, huyết mạch tương liên nha”

Thu Địch Phỉ động dung không thôi , nàng có tài đức gì mà để Tấn Hoa trả giá vì mình nhiều như vậy.

Thu Địch Phỉ ánh mắt mê mang nhìn cửa hỏi “ hắn đang ở đâu?”

Bà đỡ lập tức báo cáo “ đại quan nhân nói thân thể ngươi cần ăn thịt để tẩm bổ nên lên núi đi săn rồi”

Thu Địch Phỉ thật lâu nhìn ngoài cửa, hắn đối với nàng như vậy, nàng nên làm gì để báo đáp hắn đây.

Tuy nàng quen biết hắn trước Mộ Thiên Sơn, tuy nàng và hắn lúc nhỏ đã từng có ước định, tuy tâm ý của hắn dành cho nàng vẫn như trước cũng hai lần cứu mạng nàng nhưng nàng không có cách nào đáp lại tình cảm của hắn.

Bỏ lỡ là bỏ lỡ, chỉ trách vận mệnh làm cho bọn họ chỉ có thể gặp nhau trong chốc lát, duyên phận thoáng qua.

Nàng cùng hắn, cho dù từng quen biết nhưng một lần chia ly đã bỏ lỡ duyên phận lẫn nhau, dù bây giờ có gặp lại cũng đã là sai thời điểm, tâm của đều đã giao hết cho Mộ Thiên Sơn rồi.

Bọn họ gặp lại nhau quá muộn, thời điểm nàng nhớ ra hắn cũng đã quá muộn. Nàng đã hứa dành trọng kiếp này cho Mộ Thiên Sơn, từ nay tới cuối đời tâm không dời tình không đổi.

Mà Tấn Hoa đối với nàng thâm tình và trả giá nhiều như vậy, dù nàng không thể đáp lại nhưng vẫn thấy đau lòng.

Thu Địch Phỉ hai mắt mờ lệ nhìn ngoài cửa sổ trời bắt đầu nổi gió, bụi bay mù mịt, tiếng lá rơi xào xạc làm cho nội tâm nàng càng thêm muộn phiền rối loạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio