- -----
Chương : Tán gia bại sản.
Lần này Nghê San San quay về, sở dĩ anh ta hết sức nhẫn nại với cô ta, chỉ bởi vì khuôn mặt cô ta giống y đúc Mộ Thiển, khiến anh ta có thể lợi dụng khuôn mặt đó của Nghê San San, đưa cô ta cùng đến Ẩn Tộc, để Nghê San San giả bộ Mộ Thiển, thăm dò địch.
Để quân cờ này phát huy tác dụng lớn nhất.
Hai tay Bạc Dạ chống vào bồn rửa mặt, nâng mắt nhìn chăm chăm bản thân mình trong gương, chìm vào trầm tư.
Buổi chiều cùng ngày, Bạc Dạ đưa Nghê San San xuất phát, trong tình huống không một người nào biết, rờ khỏi Hải Thành.
Anh ta vừa rời đi, Bạc Diệc Chu đã gửi tin nhắn cho Mộ Thiển.
[Thiển Thiển, có thời gian không, cùng nhau uống tách trà đi?]
Mộ Thiển ngồi trong phòng khách nhìn tin nhắn Bạc Diệc Chu gửi đến, trong đầu không khỏi nhớ lại lời nói của Bạc Dạ.
Cô lập tức trả lời một câu: [Thật ngại quá, mấy ngày gần đây có chút chuyện bận.
Anh tôi đính hôn, tôi cần giúp anh ấy thu xếp.]
Vì để đối phương tin tưởng, Mộ Thiển chỉ đành lôi Mộ Ngạn Minh ra làm cái đệm lưng.
[Vậy được rồi, đợi cô rảnh rỗi rồi, chúng ta gặp mặt nhé.
Chủ yếu là tôi nhớ bé con Nghiên Nghiên kia quá.]
Ngày trước ở Los Angeles, một mình Mộ Thiển đưa theo Nghiên Nghiên, Bạc Diệc Chu đã giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa quan hệ của anh ta và Nghiên Nghiên cũng rất không tồi.
Nhớ đến Nghiên Nghiên cũng là hợp tình hợp lí.
Bạc Dạ nói cô không được gặp Bạc Diệc Chu, Mộ Thiển đương nhiên có thể từ chối, nhưng Bạc Diệc Chu lại nói muốn gặp Nghiên Nghiên một chút.
Về điểm này, Mộ Thiển lại cảm thấy về tình về lí bản thân cô không nên từ chối Bạc Diệc Chu.
[Ừm, được, đợi rảnh rỗi rồi, tôi sẽ đưa Nghiên Nghiên đi gặp anh.]
Bây giờ không thể gặp Bạc Diệc Chu, vậy chỉ có thể kéo dài thời gian, qua một thời gian hãy nói.
Ngồi trong phòng sách, Mộ Thiển cầm USB mà Tư Cận Ngôn đưa cho cô, cắm vào ổ cắm.
Mở USB ra, bên trong có một đoạn video.
Bật video lên chính là ống kính quay Tư Cận Ngôn đang ngồi trong phòng sách của anh ta.
Trong ống kính, anh ta vẫn ôn nhu như ngọc như ngày trước, trên mặt luôn luôn đem theo nụ cười như gió xuân.
“Thiển Thiển, khi em nhìn thấy đoạn video này, có thể anh đã rời khỏi Hải Thành rồi.
Thực ra, bất luận là em, hay là anh cả, cũng hoặc là hai đứa trẻ, anh đều rất không nỡ.
Đã nhiều năm như vậy, bên cạnh anh có mọi người ở cùng, là hạnh phúc của anh, khiến anh không thể không nhớ mong, càng không thể buông bỏ được.
Anh biết rằng, chuyện của Dương Liễu đã tạo nên tổn hại sâu sắc đến mọi người, anh...!anh chỉ có thể tận lực bù đắp lại tất cả.
Năm ngoái sau khi rời đi, anh đã đến Tây Tạng, ở bên đó tìm được chị gái của Dương Liễu, cô ấy là một cô gái vô cùng tốt, trên người cô ấy, anh dường như lại nhìn thấy bóng hình của Dương Liễu, cũng tìm hiểu được quá khứ của Dương Liễu.
Biết rằng cô ấy thực ra là một người rất đáng thương.
Anh biết trong người anh cả có cổ mẫu, lúc Dương Liễu chết, tất cả mọi người đều nghi ngờ là do Dương Liễu hạ cổ độc.
Kì thực, cô ấy chỉ là một nhân vật nhỏ để di dời sự chú ý của mọi người, người hạ độc thực sự lại là Cẩm Điềm Điềm.”
Nói tới đây, Mộ Thiển cẩn thận nghĩ lại, quả thực là như vậy.
Lúc trước không nghĩ nhiều như vậy, nhưng từ sau trận đấu súng trên vùng duyên hải lần trước, cô đã biết được người hạ độc Mặc Cảnh Thâm chính là Cẩm Điềm Điềm, Dương Liễu thực sự vô tội.
Cho nên, bây giờ nghĩ lại, quả thật cảm thấy Dương Liễu là một cô gái đáng thương, cả đời trải qua thê lương ảm đạm như vậy.
Lại bị hủy đi dưới tay Mặc Viên.
“Mặc dù Dương Liễu đã qua đời, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể tha thứ cho cô ấy.
Đại để là, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm cho cô ấy.”
Tư Cận Ngôn biết Dương Liễu đã làm rất nhiều chuyện tổn thương Mộ Thiển, nhưng đó đều là bị ép đến bất đắc dĩ.
Nhưng tình cảm của Dương Liễu dành cho Tư Cận Ngôn là thật.
Đặc biệt là sau khi Dương Liễu qua đời, người ủy thác liên lạc với nhà dương cầm mà anh ta thích nhất, đồng thời để đối phương tự tay đàm một khúc nhạc cho anh ta.
Cùng với phong thư tới muộn, cũng là thứ mà Tư Cận Ngôn không thể buông xuống được.
Mọi thứ Dương Liễu làm đều sai trái, nhưng thật sự yêu Tư Cận Ngôn đến tận xương tủy, cam tâm tình nguyện chết vì anh ta, cũng buông bỏ tất cả để cứu anh của Tư Cận Ngôn là Tư Văn Uyên.
Cuối cùng Dương Liễu nhiễm HIV.
May mắn là, căn bệnh này bị sau khi trị khỏi cho Tư Văn Uyên.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Còn về anh, anh thích du sơn ngoạn thủy, thích sơn thủy hữu tình, thích cả...” Nói đến đây, Tư Cận Ngôn dừng lại, nhìm chăm chăm vào ống kính, trầm mặc hồi lâu.
Mộ Thiển biết, Tư Cận Ngôn muốn nói chính là...!thích cô.
Tiếp theo, anh ta lại nói: “Anh biết sau khi anh rời đi, mấy người nhất định sẽ đi tìm anh, nhưng anh vẫn mong rằng mọi người không đi tìm anh.
Bởi vì anh lúc này, đang trải qua cuộc sống mà anh thích.
Còn về nhà họ Tư, ba anh thân thể không tốt, có thể ngày tháng không dài nữa.
Cơ thể anh trai anh cũng càng kém, lại không giỏi quản lí kinh doanh, còn về mẹ anh, từ trước đến nay đều không hề sắp xếp chuyện của công ty, không có chút kinh nghiệm nào.
Gia nghiệp nhà họ Tư không có ai thừa kế, sớm muộn có một ngày sẽ bị công ty khác nuốt chửng, cho nên anh hy vọng người cuối cùng nuốt chửng nhà anh là Cảnh Thâm.
Ít nhất, như vậy tình cảnh của ba mẹ anh cũng không quá kém.”
Mộ Thiển nhớ rằng trước đây Tư Cận Ngôn và Tư Văn Uyên quan hệ cũng vô cùng không tốt.
Anh anh ta Tư Văn Uyên cảm thấy ba mẹ thích Tư Cận Ngôn, cho nên chống đối Tư Cận Ngôn khắp nơi, thậm chí còn sắp xếp một trận mưu sát anh ta.
Nhưng may là Tư Cận Ngôn tránh được trận mưu sát ấy.
Sau này nữa, Tư Văn Uyên bệnh nặng, là Tư Cận Ngôn đưa Dương Liễu đến cứu anh ta, về sau, tình cảm hai anh em họ mới dần dần trở nên tốt hơn.
Chỉ có điều nhà họ Tư rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, không khỏi khiến người ta thổn thức.
Một là giống như lời mà Tư Cận Ngôn nói, Tư Văn Uyên lại không giỏi kinh doanh, nếu ba anh ta không còn nữa, vậy nhà họ Tư thật sự sẽ đến cuối đường.
“Trong này là một số tài liệu cơ mật của nhà họ Tư, bây giờ anh đưa lại cho mấy người, chỉ hy vọng mấy người lấy lại nhà họ Tư, đối xử tử tế với ba mẹ anh...”
Video đến đây là đã kết thúc.
Tắt video đi, nhìn tài liệu khác bên trong USB, Mộ Thiển lại không hề mở ra.
Bởi vì cô biết bên trong là tài liệu cơ mặt mà Tư Cận Ngôn lấy được, cố ý để lộ ra cho Mặc Cảnh Thâm.
“Haiz...”
Cô thở dài một tiếng, dựa vào ghế dựa giám đốc, rất lâu sau cũng không nói gì.
Qua được một lúc, Mặc Cảnh Thâm bước vào: “Sao vậy?”
Mặc Cảnh Thâm bước đến sau lưng Mộ Thiển, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương của cô, liếc nhìn tài liệu trong máy tính, liền hiểu rõ tất cả.
“Bây giờ tình hình nhà họ Tư thế nào?”
Mộ Thiển hỏi.
“Nhà họ Tư từ hai năm trước đã bắt đầu xuống dốc, cuối năm ngoái công ty lỗ gần trăm tỷ, căn bản không thể xoay chuyển nổi.”
Mấy ngày này, Mộ Thiển không quan tâm đến nhà họ Tư lắm, lại không nghĩ rằng đã nghiêm trong đến vậy.
Chỉ có điều tin tức của ngoài ngành báo cáo thê thảm, cho nên không hề biết chuyện của nhà họ Tư.
Nhưng người bên ngoài không biết, không có nghĩa rằng Mặc Cảnh Thâm không biết.
Nếu anh đã nói nhà họ Tư lỗ vốn, vậy chắc chắc là thật sự lỗ vốn.
“Cận Ngôn anh ấy...”
“Không cần lo lắng.
Anh đã hẹn nhà họ Tư rồi, đang chuẩn bị đàm phám thu mua lại.”
“Thu mua?”
Mộ Thiển dựa vào ghế giám đốc, nhìn Mặc Cảnh Thâm đang đứng cạnh mình, đôi moi hồng hiện ra nụ cười: “Cảnh Thâm, anh thật tốt.”
Tư Cận Ngôn biết nhà họ Tư đã không được rồi, cho nên hy vọng Mặc Cảnh Thâm có thể đối xử tử tế.
Nhưng nghe lời vừa rồi của Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển đã biết anh nhất định sẽ cho một cái giá rất rất rất tốt để thu mua côn ty nhà họ Tư.
- -----.