“Em...!Có một ý tưởng.”
Mộ Thiển chợt bật ra một ý nghĩ.
Nhưng cô chưa kịp nói với Mặc Cảnh Thâm thì đã nghe Mặc Cảnh Thâm nói trước: “Anh biết, chắc chắn là bà Mặc muốn anh thu mua nhà họ Tư, sau đó để anh quản lý nhưng chia một nửa doanh thu cho nhà họ Tư, phải không?”
“À...”
Cô rất kinh ngạc, không ngờ Mặc Cảnh Thâm còn đoán được cả chuyện này.
Mộ Thiển không khỏi lúng túng, cô mấp máy môi nói: “Em biết làm vậy không tốt với anh lắm nhưng em sẽ tự bỏ tiền thu mua nhà họ Tư, sau đó sẽ chuyển một nửa tiền cho nhà Cận Ngôn, được không?”
Mối quan hệ giữa cô và Tư Cận Ngôn khá phức tạp nên cô không muốn để Mặc Cảnh Thâm cho đi quá nhiều.
Dù sao lần thu mua này phải tốn một số tiền khổng lồ, chắc chắn sẽ rất hao tổn.
“Cô nàng ngốc, nghĩ gì vậy? Em là bà Mặc của anh, chúng ta là người một nhà.
Suy nghĩ của em cũng là suy nghĩ của anh.
Đây là tâm ý tương thông, em hiểu không?”
“Anh...!Cảnh Thâm, cảm ơn anh...”
Mộ Thiển cảm động không thôi, kéo lấy tay Mặc Cảnh Thâm nắm chặt trong lòng bàn tay mình, bỗng cảm vô cùng hạnh phúc.
Đội ơn, cảm tạ đã cho đời cô gặp được một người đàn ông tốt như vậy.
Cô nghĩ có thể Mặc Cảnh Thâm sẽ không hiểu cô nhưng không ngờ Mặc Cảnh Thâm đã tính toán như vậy từ lâu.
Mối quan hệ giữa Mộ Thiển và bạn cấp ba luôn rất tốt.
Sau đó Tư Cận Ngôn đã cứu và giúp cô, cũng cùng cô thành lập công ty phát sóng trực tiếp YY, cuối cùng chuyển thành công ty truyền thông, đào tạo ngôi sao và làm phim điện ảnh.
Tiền lời của công ty vô cùng khả quan.
Sau này Tư Cận Ngôn giao luôn công ty cho Mộ Thiển nhưng Mộ Thiển vẫn đều đặn chuyển tiền cho Tư Cận Ngôn, chia một nửa doanh thu cho anh ta.
Lúc Mộ Thiển bị bắt cóc, nếu không có Tư Cận Ngôn sẽ không có cô của ngày hôm nay.
Về tình hay về lý, Mộ Thiển đều phải giúp đỡ Tư Cận Ngôn.
Huống hồ hiện nay Tư Cận Ngôn không muốn ở lại Hải Thành, phần lớn là vì cô.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Phần “tình” này quá nặng nên Mộ Thiển không thể nào hoàn trả nổi, chỉ có thể dùng cách này để bù đắp.
“Những điều này phải do anh nói.”
Mặc Cảnh Thâm khom người hôn lên cánh môi của cô: “Chúng ta là người một nhà, anh mong sau này em có ý kiến gì đều phải nói thẳng với anh, được không em?”
“Vâng.”
Mộ Thiển vô cùng vui mừng.
Hôm đó, Mộ Thiển còn đang đắm chìm trong cảm xúc đau thương mà đoạn video của Tư Cận Ngôn mang đến và chưa thể nào thoát ra được.
Nhưng trưa hôm sau, Mặc Cảnh Thâm đã cầm một bản hợp đồng trở về.
Là hợp đồng thu mua.
Hợp đồng thu mua công ty của nhà họ Tư.
Dùng nghìn tỷ thu mua công ty của nhà họ Tư nhưng trong điều khoản có nói rất rõ rằng công ty do Mặc Cảnh Thâm quản lý, còn tiền lời sẽ chia cho người của nhà họ Tư một nửa và chuyển trực tiếp đến tài khoản của Tư Cận Ngôn.
Nhìn thấy hợp đồng như vậy, Mộ Thiển mừng rỡ không thôi.
Cô đứng dậy ôm lấy Mặc Cảnh Thâm: “Cảnh Thâm, cảm ơn anh.”
Mộ Thiển luôn cảm thấy mình thiếu nợ Tư Cận Ngôn rất nhiều, có thể cả đời này cô chẳng bao giờ bù đắp hết được.
Rốt cục giờ đây cô có thể giúp Tư Cận Ngôn rồi khiến món nợ trong lòng cô được giảm đi khá nhiều.
Thật giống như một gánh nặng trong lòng thoáng chốc biến mất, thậm chí cả thở cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nhìn thấy cô gái trong lòng hưng phấn đến vậy, Mặc Cảnh Thâm ôm eo cô, trán kề trán với cô: “Dễ dàng thỏa mãn vậy sao?”
“Cảm ơn anh.”
Mộ Thiển không biết nên nói gì, chỉ có thể cảm ơn.
“Bà Mặc muốn cảm ơn thế nào đây?”
Anh nhíu mày, tay không an phận luồn vào áo len của cô và lướt nhẹ trên làn da mịn màng.
“Này, Cảnh Thâm, anh đừng quậy em.”
Gương mặt Mộ Thiển đỏ bừng: “Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên đều đang ở đây đấy, để hai con thấy thì làm sao.”
“Không sao, vừa nãy anh đã khóa cửa rồi.”
“Anh...!anh...!anh xấu thật nhé.”
Mộ Thiển ôm cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.
Đôi môi lạnh như băng của cô chạm vào đôi môi ấm áp của anh hệt như nước và lửa giao thoa.
Anh nâng mông cô lên ôm đến ghế sofa, cá nước thân mật một cách cẩn thận nhưng đầy ắp ngọt ngào và hạnh phúc.
Vì Mộ Thiển đang mang thai nên Mặc Cảnh Thâm sợ sẽ ảnh hưởng đến cô nên chỉ làm qua loa sau đó ôm cô về phòng ngủ, tắm rửa xong thì cho cô lên giường nằm nghỉ ngơi một lát.
Mộ Thiển nằm chốc lát thì ngủ thiếp đi.
Suy cho cùng, cơ thể đã suy yếu kém xa trước kia.
Anh ngồi trên giường nắm tay Mộ Thiển, nhìn đứa con còn nằm trong bụng cô rồi chợt cảm thấy phiền muộn.
Mặc Cảnh Thâm có suy nghĩ không muốn để lại hai đứa trẻ này và chỉ mong cơ thể của Mộ Thiển dần khỏe hơn mà thôi.
Nhưng Mộ Thiển lại cố chấp muốn giữ lại hai con.
Nếu thế, Mặc Cảnh Thâm còn nói được gì nữa?
Anh chỉ đành nghe theo quyết định của cô.
Cùng lúc đó, nhà họ Thích lại trải qua một trận gió to sóng lớn.
Thích Ngữ Anh vội vã chạy đến biệt thự nhà họ Thích để tìm Thích Ngôn Thương.
“Anh, anh đang làm gì vậy, điên rồi hả?”
Thích Ngữ Anh giận đùng đùng đứng trước mặt Thích Ngôn Thương, bực tức nói: “Anh...!Anh biết rõ ba và ông nội có thành kiến với anh, vậy mà bây giờ anh còn muốn cho công ty ngừng kinh doanh, đắm chìm vào sự bất hạnh của bản thân, không phải anh chỉ dệt chuyện thôi sao?”
Cô ấy thật lòng thật dạ lo lắng cho Thích Ngôn Thương.
Thích Ngôn Thương ngồi trên ghế sofa thoải mái thưởng thức trà, tinh thần thảnh thơi hoàn toàn không ưu tư điều gì cả.
“Em hớt hải chạy đến đây chỉ để nói với anh chuyện này hả?”
Anh ta chỉ vào ghế sofa: “Ngồi đi, vừa lúc anh có chuyện muốn nói với em.”
“Nói gì mà nói? Anh, anh mau cho công ty khôi phục lại bình thường rồi đưa vào hoạt động đi.”
Thích Ngữ Anh ngồi phịch xuống bên cạnh Thích Ngôn Thương, ôm cánh tay anh ta lắc lắc: “Anh nghe em một lần đi được không? Từ nhỏ đến lớn, lần nào em cũng nghe lời anh nhưng lần này anh có thể nghe theo em không vậy? Chúng ta khôi phục công ty rồi đưa vào hoạt động, sau đó âm thầm chuyển tất cả cổ phần của em cho anh.
Những thứ đó em thật sự không cần, chỉ cần anh có thể hòa thuận với ba và ông nội là tốt rồi, được không? Anh ơi?”
Trong lòng Thích Ngữ Anh chỉ nhận định một người anh trai là Thích Ngôn Thương.
Cô ấy mong rằng Thích Ngôn Thương có thể mãi mãi làm bạn bên cạnh cô ấy, hai người sẽ làm anh em cả đời.
Dù từ lâu cô ấy đã biết Thích Ngôn Thương không phải là anh ruột của cô ấy nhưng cô ấy không ghét và càng không bao giờ xem thường anh.
Cô ấy chỉ muốn cả nhà hạnh phúc bên nhau thôi.
“Ngữ Anh, em đã trưởng thành rồi.
Có một số việc không thể sơ sài vậy được, cái gì vốn là của em thì vẫn sẽ là của em.
Còn về chuyện đang xảy ra hiện nay thì em không thể chi phối được đâu, vì thế anh mong em đừng nhúng tay vào.”
Thích Ngôn Thương chậm rãi để ly xuống.
Anh Cảnh Thâm trầm nhìn chăm chú vào cô ấy: “Em chỉ cần biết anh là anh của em, là người sẽ mãi mãi không bao giờ phản bội em, cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương em.”
“Vâng vâng vâng vâng.”
Thích Ngữ Anh gật đầu như giã tỏi: “Em biết rồi, em cũng biết nhưng anh ơi...!chúng ta có thể, có thể hòa thuận không? Chúng ta cứ giống như trước không được sao anh?”
“Ngữ Anh, anh mệt rồi, em về đi.”
Thích Ngôn Thương không muốn tranh chấp chuyện này với Thích Ngữ Anh ở đây.
“Anh, anh...!có thể đừng như...”
“Thích thiếu, ông chủ và ông cụ tới rồi.”
Thích Ngữ Anh còn chưa nói hết lời thì Tô Từ đã đi vào báo lại.
Dứt lời, anh ta còn bổ sung: “Dẫn theo rất nhiều người.”.