- -----
Chương : Vạch trần chân tướng bí mật.
Khí thế hùng hổ, nhất định hôm nay muốn làm to chuyện lên.
Tô Từ khá lo lắng.
“Cái gì, ba và ông nội tới đây rồi?”
Thích Ngữ Anh lập tức đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài, kết quả cô ấy còn chưa đến cửa phòng khách thì ba Thích và ông cụ Thích đã đi vào rồi.
Một đám hung ác canh giữ bên ngoài phòng khách.
“Đồ bất hiếu, đồ bất hiếu nhà mày!”
Ba Thích tức giận ngút trời, chỉ vào Thích Ngôn Thương và phẫn nộ mắng: “Uổng công ông nuôi một thằng sói mắt trắng như mày, hôm nay nếu mày không giải thích rõ ràng cho ông thì ông sẽ giết chết mày ở đây.
Mạng của mày là ông cho, bây giờ ông muốn lấy lại thì có thể lấy bất cứ lúc nào.”
“Ba, ba làm gì vậy, đó là anh của con, sao ba có thể nói với anh ấy như vậy?”
Nghe ba Thích nói nặng lời với Thích Ngôn Thương thì Thích Ngữ Anh thấy lo cho tâm trạng của Thích Ngôn Thương.
Cô ấy cũng sợ trong cơn kích động họ sẽ nói ra chân tướng thật sự, vô tình làm tổn thương Thích Ngôn Thương.
“Con tránh ra!”
Ba Thích nổi trận lôi đình, nhìn Thích Ngữ Anh bằng vẻ mặt không dễ chịu: “Ai đối xử tốt với con, con không thấy rõ sao? Đây chính là một con ngựa hoang đã mất dây cương chứ đâu phải anh con!”
“Ba! Ba đừng nói nữa!”
Trước mặt ba Thích, Thích Ngữ Anh luôn có thể không cần phải kiêng dè, cho dù ông ta đang tức giận nhưng Thích Ngữ Anh muốn nói gì thì nói nấy, muốn làm gì thì làm nấy.
Cô ấy hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nhưng nếu là Thích Ngôn Thương, vậy chắc chắn không được.
“Ông nội, ba, hai người về trước đi, có chuyện gì thì con sẽ bàn bạc với anh, hai người tin con đi.
Con nhất định có thể thuyết phục được anh, hai người yên tâm chưa?”
Vì không để hai bên xảy ra mâu thuẫn, Thích Ngữ Anh tốn công sức vắt óc suy nghĩ.
Tuy nhiên, khi cô ấy vừa dứt lời thì Thích Ngôn Thương nói ngay: “Con nói rồi, con chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về con.
Không lấy được thì mọi người đừng trách con không biết nương tay!”
Nếu dự định trở mặt với người nhà họ Thích, Thích Ngôn Thương chưa từng giữ lại cho mình bất kỳ đường lui nào.
Huống hồ, đến tận bây giờ anh không còn là một người chỉ biết nhân từ nữa.
Thế nhưng với người nhà của mình, anh đã cho họ hết toàn bộ kiên nhẫn và hèn mọn của mình nên họ mới càng ngày càng không kiêng nể ai.
“Đồ xấc láo!”
Ông cụ Thích cầm cây ba-toong gõ mạnh xuống sàn nhà, sau đó chỉ vào Thích Ngôn Thương rồi nổi giận mắng: “Mày cho rằng mày là cái thá gì? Mày nghĩ không có bọn tao thì mày có thể có biệt thự nhà họ Thích? Có thể có xe sang trọng? Có thể có được địa vị ngày hôm nay sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đã nuôi một con sói mắt trắng vô ơn, mày hệt như bà mẹ đã chết của mày!”
Ba Thích lại mắng thêm một câu.
Rắc rắc…
Ông ta vừa dứt lời thì cái ly trong tay Thích Ngôn Thương đã bị anh ta bóp vỡ.
Họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ giận dữ này của anh ta.
Dù là Tô Từ đã đi theo Thích Ngôn Thương từ lâu cũng cảm thấy khá kinh ngạc.
“Ba lặp lại xem nào!”
Anh ta đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ba Thích.
Ánh mắt lạnh như băng của anh ta dọa ba Thích run bần bật, thậm chí còn có chút e dè.
Nhưng rồi ông ta thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Không phải chỉ là một thằng oắt con thôi sao, có gì phải sợ?
“Tao cũng chỉ hỏi một lần cuối cùng, mày có từ bỏ công ty hay không?”
“Không lấy được thứ thuộc về con thì con sẽ phá hủy tất cả.
Cùng lắm thì tất cả chúng ta cùng chịu thiệt thôi.”
“Đồ bất hiếu, nghiệt chướng, súc sinh!”
Nghe những gì hai người đối đáp, ông cụ tức phát run, cây ba-toong chĩa thẳng vào Thích Ngôn Thương: “Mày cho rằng mày là ai? Ở nhà họ Thích, tao cho mày thể diện thì mày là người, còn không cho thì mày chẳng bằng một con súc sinh!”
Ông cụ Thích càng nói càng khó nghe.
Thích Ngữ Anh thật sự nghe không nổi nữa nên lập tức đứng dậy: “Ông nội, ông đừng nói hươu nói vượn nữa được không? Chúng ta đều là người một nhà, tại sao cứ nhắm vào nhau như vậy? Anh của con chỉ muốn lấy lại cổ phần thuộc về anh ấy mà thôi.
Huống hồ chỉ có % cổ phần, tại sao mọi người lại không cho? Nhiều năm qua, ở công ty anh không có công lao cũng cũng có khổ lao, hai người đối xử với anh ấy như vậy, ai có thể chịu được chứ?”
“Cái gì mà công lao với chả khổ lao? Nó chính là đứa con hoang của ả đàn bà đê tiện kia, ba có thể nuôi nó lớn khôn là đã hết lòng hết dạ rồi!”
Dưới cơn nóng giận, ông ta buộc miệng nói ra những lời đó.
“Ba, ba điên rồi sao, ba đang nói nhăng nói cuội gì vậy?”
Thích Ngữ Anh tức suýt nữa nhảy dựng lên, lúc này mới rống to.
Sau đó cô ấy quay đầu lại nhìn Thích Ngôn Thương rồi lập tức chạy tới kéo lấy cánh tay anh ta dỗ dành: “Anh, anh đừng nghe ba nói nhảm nha, ông ấy cũng nhất thời tức quá nên hồ đồ thôi.
Anh...”
“Ha ha, không sao.”
Thích Ngôn Thương lạnh lùng cười, rút tay khỏi Thích Ngữ Anh: “Nếu ba đã mở lời, con lại cảm thấy tốt hơn.
Vậy không cần phải khách sáo một cách dối trá với các người nữa rồi.”
“Cái gì...!Cái gì? Anh, anh nói vậy là có ý gì?”
Thích Ngữ Anh ngẩn người, không khỏi nhíu chặt mày: “Anh...!Biết hết rồi sao?”
Kinh ngạc.
Kinh ngạc không thể diễn tả thành lời.
Đến giờ, cô ấy nghĩ đã giấu diếm thân phận của Thích Ngôn Thương vô cùng kín kẽ nhưng ai ngờ được anh đã biết hết mọi thứ rồi.
Điều này không khỏi khiến cô ấy kinh ngạc.
“Các người đều biết, sao tôi lại không thể biết?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Thích Ngôn Thương nhíu mày, đường nét trên gương mặt lộ rõ sự lạnh lùng: “Ông nói xem, ông nội? Ba?”
Anh ta xưng hô với hai người như vậy vì thật ra trong thâm tâm anh ta không muốn trở mặt với hai người này.
Thật ra, sự hèn mọn trong đáy lòng vẫn luôn ám ảnh anh ta.
Từ rất lâu, anh ta muốn trở nên lạnh lùng nhưng đối mặt với “người thân” thì quả thật Thích Ngôn Thương không làm được.
Dù cho những người này có phải người thân ruột thịt của anh ta không thì anh cũng luôn xem họ là máu mủ ruột rà.
Chỉ tiếc...
Trong lòng họ đối với anh ta thế nào thì không ai biết được.
“Hừ.”
Ông cụ Thích hừ lạnh: “Nếu mày đã biết được sự thật vậy tao cũng không cần giấu giếm làm gì nữa.”
Ông ta tức giận dựng râu trợn mắt: “Ông già này nuôi mày trưởng thành nhiều năm qua đã đủ không phụ lòng mày rồi.
Nếu bây giờ mày trở mặt với nhà họ Thích thì ngày mai tao sẽ công khai với bên ngoài rằng Thích Ngôn Thương không phải người của nhà họ Thích.
Không có nhà Thích, mày không bằng cả chó, nghĩ mình tài giỏi lắm à?”
“Ông nội, không được, ông không được làm như vậy.”
Thích Ngữ Anh buông Thích Ngôn Thương ra, chạy đến chỗ ông cụ Thích nhưng một lát sau cô ấy chợt dừng lại, tức giận đứng giậm chân rồi khóc lóc nom rất tủi thân.
“Vì sao, vì sao mọi người phải như vậy? Chúng ta đều là người một nhà, người một nhà mà.”
Cô ấy đưa tay che mặt, nghẹn ngào nức nở: “Cha, ông nội, hai người đã già, nhưng con còn trẻ, đến khi hai người không còn nữa thì anh của con mới chính là người thân duy nhất của con.
Bây giờ mọi người trở mặt, có nghĩ đến cảm nhận của con không? Ông không nên công khai thân phận của anh con, vậy thì có phải tập đoàn Như Anh được chuyển cho con không? Hai người cảm thấy con thật sự có thể quản lý tốt một công ty sao? Nhưng nếu hai người không công khai thân phận của anh con thì sau này anh còn có thể giúp con được.
Nhưng bây giờ, mọi người đã đẩy con vào tình thế gì rồi? Sau này gặp chuyện, con còn có thể tìm anh nhờ giúp đỡ không? Hu hu...”
Cô ấy buồn tủi không thôi, khóc lóc chạy ra ngoài.
Khoảnh khắc thấy Thích Ngữ Anh đau lòng rơi nước mắt, trái tim Thích Ngôn Thương xót xa vô cùng.
Nhiều năm qua, anh ta thật lòng thương yêu Thích Ngữ Anh, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô ấy buồn bã tủi thân như vậy.
Tâm trạng của anh ta bỗng trở nên phức tạp..