- -----
Chương : Tên khốn Diệp Trăn.
“Tút, tút, tút…”
Mộ Thiển ở nhà đợi tròn một ngày, mãi đến năm giờ chiều cô mới gọi điện cho Phương Nhu.
Mặc dù sáng này, lúc nói chuyện điện thoại, Phương Nhu đã đồng ý là sẽ quay về, nhưng từ hôm qua đến giờ vẫn không có tin gì về chuyến bay của cô.
Mộ Thiển cảm thấy không yên tâm lắm, cảm thấy nên gọi điện cho cô ấy, kiểm tra lại tình hình thì hơn.
Lúc gọi điện, đầu dây bên kia có vài tiếng chuông rồi mới có người nhấc máy.
“Nhu Nhu, bao giờ thì em về vậy? Mua vé máy bay chưa? Chuyến lúc mấy giờ thế?”
Mộ Thiển vội vàng gọi điện.
Nhưng cô nói xong hết rồi mà đầu dây bên kia mãi vẫn chưa đáp lại.
Mộ Thiển nhíu chặt mày lại, cảm thấy hơi khẩn trương.
“Nhu…”
“Chị Mộ… em không quay về nữa đâu.”
Giọng nói của Phương Nhu ở đầu dây bên kia rất yếu ớt, có thể dễ dàng cảm nhận được sự đau khổ, sa sút và thương cảm trong giọng nói của cô.
“Sao vậy? Sáng nay đã thống nhất là sẽ về rồi mà, hay lại có chuyện gì rồi? Con bé Tiểu Ức Ức?”
“Chị Mộ, chị đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.
Em…” Cô dừng lại một lúc để nghĩ rồi lại nói tiếp: “Năm đó khi chị ở cạnh anh Mặc, chị cũng đã từng nói là rất mệt mỏi.
Chị chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, yên tĩnh, nhưng những năm vừa rồi cuộc sống của chị đã bao giờ yên tĩnh và đơn giản chưa? Chẳng phải là lúc nào cũng có những bất ngờ, những sóng gió ập đến sao?
Nhìn vào chị em lại thấy chính tương lai của mình.
Em sợ rồi.
Em mệt lắm, không thể tiếp tục nổi được nữa.
Với cả, mẹ em chết rồi, Tiểu Thang Viên cũng chết, em không thể chấp nhận nổi.
Em… em không muốn về nữa.”
Mộ Thiển cầm điện thoại, đôi mày hình lá liễu của cô khẽ nhíu lại, cô cảm thấy có gì đó sai sai.
“Nhu Nhu, có ai đang uy hiếp em không? Nếu có thì em ừ một tiếng đi.”
Cô lo rằng bên cạnh Phương Nhu đang có ai đó khống chế cô ấy.
“Không có gì đâu chị, em chỉ không muốn về thôi.
Ngày em bay ra nước ngoài, em cũng đã nói rõ với chị ở sân bay rồi mà.”
“Nhưng sáng nay em đã đồng ý với chị là sẽ về nước cơ mà, chuyện này phải giải thích thế nào…”
“Không có gì đâu, thật sự không có gì hết.
Mộ Thiển, em sẽ không quay lại, cũng sẽ không gặp lại Thích Ngôn Thương đâu, dù anh ấy có ra sao thì cũng chẳng liên quan gì đến em.
Em chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, nguyên vọng lớn nhất của em chỉ là có thể nuôi lớn Tiểu Ức Ức thôi.”
“Em…”
“Chị Mộ, cứ vậy đi.”
Phương Nhu không cho Mộ Thiển có cơ hội lên tiếng, cứ vậy mà cúp điện thoại.
Phương Nhu ngồi trên giường, rúc người vào một góc, khóc đến mức đỏ bừng mắt lên, hoảng sợ nhìn về phía Diệp Trăn đang ngồi ở cuối giường.
Mới vài hôm trước, cô còn tưởng rằng Diệp Trăn là ánh nắng của cuộc đời mình, nhưng bây giờ cô mới biết rằng anh ta cũng chỉ là một tia cực tím, đang âm thầm giết người.
“A Nhu?”
Diệp Trăn cài cúc áo sơ mi lại, đến gần chỗ Phương Nhu, nở nụ cười sáng lạn giống trước kia.
Nụ cười đó rất vô hại, tươi sáng, vừa đẹp lại vừa có tác dụng an ủi người khác.
Một người quyến rũ như vậy, khiến người khác có cảm giác tin tưởng biết bao nhiêu.
Ai mà ngờ được rằng anh ta lại là một tên có lòng dạ rắn rết như vậy chứ.
“Anh đừng có lại đây! Đừng có lại đây!”
Phương Nhu lại rúc người ra xa hơn, hoảng sợ bật khóc nức nở: “Anh là đồ ma quỷ, tránh xa tôi ra, tránh xa tôi ra!”
“A Nhu, em nói gì vậy, anh là anh trai của em mà.
Anh thích em, anh thích em nhiều lắm, chuyện này anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Diệp Trăn ngồi xuống giường, gác một chân lên giường, nói tiếp: “Em yên tâm đi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ không đăng video lên.
Dù sao… dù sao thì anh cũng rất muốn cưới em về.”
“Cút đi, cút đi, đồ khốn! Tôi không muốn nghe, không muốn nghe!”
Phương Nhu tức giận đến mức không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, cô cầm gối, đánh mạnh về phía Diệp Trăn: “Tránh xa tôi ra, đồ rác rưởi!”
Chiếc gối mềm mại đánh về phía Diệp Trăn, chẳng có chút lực sát thương nào.
Diệp Trăng vung tay lên, gối bị rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi nằm yên đó.
Anh ta duỗi tay ra, dùng một tay kéo Phương Nhu đến cạnh mình, sau đó ôm chặt lấy eo cô.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô với ánh mắt lạnh như băng, nụ cười ấm áp, vui vẻ như ánh mắt trời trở nên dữ tợn đến mức đáng sợ, giống như một con quỷ vừa mới tháo ra lớp mặt nạ ngụy trang của mình.
“Em nghe cho kỹ đây, người mặt dày dán lên người anh là em, bây giờ em giận cái gì?”
“Rõ ràng là do anh bỏ thuốc vào nước!”
“Ha ha, vậy thì sao? Dù có bị bỏ thuốc thì em vẫn là người chủ động quấn lấy anh, cầu xin anh yêu thương em.”
Diệp Trăn túm mạnh lấy phần cằm của Phương Nhu, tay anh ta rất khỏe, giống như sắp bóp nát xương của Phương Nhu đến nơi, khiến cô cảm thấy đau thấu tận tim gan.
“Nếu em dám rời khỏi căn nhà này thì anh sẽ đăng video này lên các trang mạng xã hội trong nước, để cho cả thế giới này biết xem người con gái mà Thích Ngôn Thương yêu lại lẳng lơ, thấp hèn đến mức nào.
Anh nhớ rõ, anh ta từng có quân hàm thiếu tá, một người có bối cảnh, có lại có chức vị như vậy, nếu có thêm tin đồn bên lề nóng bỏng như vậy thì lại càng khiến người ta chú ý đến hơn, phải không?”
Thái độ nói chuyện của anh ta rất nhẹ nhàng, như gió thổi mây bay vậy, nhưng khi những câu nói đó vào tai Phương Nhu thì lại giống như những con dao găm cắm thẳng vào tim cô.
“Hu hu… đồ khốn nạn… đồ khốn kiếp!” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Hốc mắt sưng đỏ của Phương Nhu lại chảy nước mắt, cô rất bất lực, rất bất đắc dĩ.
Chát!
Diệp Trăn trở tay, lại tát một cái vào mặt cô: “Sao nào, có tin là nếu em mắng anh câu nữa thì anh sẽ chơi em trên giường đến chết không hả?”
“Á!”
Cái tất này rất mạnh, cả người Phương Nhu bị văng hẳn xuống giường, đau đến mức mãi một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể đứng dậy nổi.
Má cô đỏ bừng lên, đau đớn, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng ù hẳn đi.
Cô đưa tay xoa má thì thấy lòng bàn tay dính máu, lúc này mới nhận ra là khóe môi mình cũng dính máu.
“Đây là lời cảnh cáo của anh! Nước C này là sân nhà của Diệp Trăn anh, nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì còn được làm phụ nữ, còn nếu không vâng lời thì anh sẽ vứt em vào nhà chứa!”
Diệp Trăn giật mạnh tóc của Phương Nhu, kéo ngược lên, ánh mắt lạnh lùng trừng lên với cô: “Đàn ông ở nước C này ai cũng thích loại con gái nhỏ nhắn xinh xắn như em đấy.”
“Đau… đau… Diệp Trăn, anh thả tôi ra!”
Phương Nhu giãy dụa, cào vào tay Diệp Trăn, nhưng đối với anh ta mà nói thì sức phản kháng yếu ớt của cô lại chẳng thấm vào đầo cả.
“Ngoan ngoãn ở yên đây cho anh, đừng có chọc anh mất hứng.
Không thì em sẽ không sống yên nổi đâu.”
Diệp Trăn thả Phương Nhu ra, mặc kệ cho cô ngã vật xuống, mãi một lúc sau cô vẫn không cử động được.
“Hu hu… hu hu… hu…”
Đúng lúc này, trong phòng khách lại vang lên tiếng khóc của Tiểu Ức Ức.
Từ sáng đến giờ, Tiểu Ức Ức đã khóc rất nhiều lần, nhưng lần nào người đi dỗ cô bé cũng là Diệp Trăn.
“Tôi… tôi có thể ra thăm con được không?”
Lúc này Phương Nhu đã ngồi dậy, nhìn Diệp Trăn với vẻ mặt đáng thương.
“Thế nào, nghe không hiểu lời của tôi à?”
Diệp Trăn đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống: “Tiểu Ức Ức sẽ do tôi chăm sóc tử tế, từ hôm nay trở đi, cô ngoan ngoãn ở yên trong phòng ngủ cho tôi.
Tôi biết là Thích Ngôn Thương đã sắp xếp người bảo vệ cô.
Cô có thể bảo người đó cứu cô ra ngoài, nhưng nhớ cho kỹ, video này không chỉ có mỗi một bản, nếu cô rời đi hoặc là tôi chết thì kiểu gì video này cũng sẽ được đăng lên mạng cho tất cả mọi người được xem cùng.”
Nghe Diệp Trăn nói như vậy, Phương Nhu chỉ có thể nắm chặt lấy chăn trên giường, cực kỳ nhục nhã và đau khổ.
Nhưng cô lại chẳng thể phản kháng lại được, cứ như cá nằm trên thớt, mặc kệ cho người ta muốn chặt thế nào thì chặt thế ấy.
Diệp Trăn quay người đi ra ngoài, đóng rầm cửa phòng ngủ lại.
Phương Nhu quấn lấy chăn, che kín người mình lại, gục mặt xuống đệm, bật khóc nỉ non: “Hu hu hu…”.