- -----
Chương : Chuẩn bị đến Ẩn tộc ().
“Em cũng biết là ở trong lòng của Khinh Nhiễm, em mới là người thân thiết nhất với anh ấy mà.”
Hai người thân thiết nắm tay nhau, chậm rãi bước đi về phía phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện.
Nghe vậy, Mộ Thiển gật đầu một chút nhưng lại không nói gì.
Thật ra, nếu cô mà nói, thì không phải cũng như không sao?
“Nói như vậy thì anh ấy cũng không vui đâu, rõ ràng người thân thiết với anh ấy nhất là chị mới đúng.”
Mộ Thiển trêu ghẹo nói.
Sắp phải rời khỏi thành phố Hải Thành rồi, vất vả lắm Mộ Thiển mới đến thăm Trần Tương và Cố Khinh Nhiễm, cũng không muốn khiến cho bầu không khí trở nên quá nặng nề.
Quả nhiên, một câu này của cô đã điều hòa bầu không khí, chọc Trần Tương cười.
“Sao trước kia chị lại không phát hiện em nhây như vậy nhỉ?”
“Em ăn ngay nói thật thôi mà.”
Mộ Thiển bĩu môi cười một cái, sau đó lấy một vật từ trong túi xách đang đeo ra đưa cho Trần Tương: “Chị dâu, năm nay ăn Tết em cũng không có mua cái gì cho chị, nên cho chị cái này.”
Là một cái hộp nhung hình chữ nhật màu xanh đen viền tơ vàng, phía trên khắc logo và nhãn hiệu được mạ vàng, được đóng gói vừa vặn, vừa nhìn đã cảm thấy giá trị không nhỏ rồi.
“Không cần, không cần đâu.
Em là em gái của Khinh Nhiễm, thì cũng là em gái của Trần Tương chị, sao chị có thể nhận quà của em được chứ?”
Trần Tương cảm thấy vô cùng hứng thú với món quà mà Mộ Thiển tặng, nhưng cũng không nguyện ý nhận.
Phụ nữ ấy mà, nói chung là không thể không thích, gần như không có cách nào kháng cự lại được mấy thứ như trang sức, túi xách, đồ trang điểm các loại.
Nhưng chỉ có điều là Trần Tương thật sự không có ý nhận món quà mà Mộ Thiển tặng cho cô ấy.
Phất phất tay, nhét lại đồ vật vào trong tay Mộ Thiển, lời nói mang ý vị sâu xa: “Chị có thể ở chung một chỗ với anh của em, ân lớn mà em đã giúp, đến bây giờ chị cũng không có tặng quà cho em, trái lại còn phải để em tốn kém, như vậy sao coi được chứ?”
“Sao lại không có mua? Sau khi chị ở cùng một chỗ với anh của em không lâu cũng có đưa đồ cho em mà.”
Mộ Thiển nhét lại đồ vật lại vào trong tay Trần Tương: “Tranh thủ thời gian nhận lấy đi, khách sáo với em làm gì chứ.”
“Chị thật sự không thể…”
“Hai người đang làm gì đó?”
Đúng vào lúc này, Cố Khinh Nhiễm từ trong phòng khách đi ra, nhìn thấy hai người đang dây dưa, nên hỏi một câu.
“Thiển mua quà cho em, quá tốn kém rồi, đang nói anh là anh trai của em ấy, sao em lại có thể nhận đồ của em ấy được chứ.”
Trần Tương nhét lại đồ vật vào trong tay Mộ Thiển, nói.
“Nhận đi, nhận đi, con bé có rất nhiều tiền, không làm thịt em ấy thì em làm thịt ai chứ?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Cố Khinh Nhiễm buồn cười, đi xuống từ trên bậc thang, đi đến trước mặt Mộ Thiển, cầm lấy cái hộp nhỏ được đóng gói trong tay Mộ Thiển, trực tiếp mở ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim tinh xảo, phía dưới là hai cái mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá, đơn giản độc đáo, vô cùng đẹp mắt.
“Mắt nhìn không tệ, mấy ngày trước chị dâu em còn ồn ào muốn anh mua cái này cho cô ấy đó, trái lại không ngờ em lại ra tay trước.”
Cố Khinh Nhiễm cầm dây chuyền lên, quan sát cẩn thận, sau đó đi đến trước mặt Trần Tương: “Lại đây, anh đeo cho em.”
“Ai da, Khinh Nhiễm, anh làm gì vậy? Anh nhận quà của em gái của anh tặng mà không cảm thấy ngại sao? Anh làm anh trai như vậy, không thấy xấu hổ sao?”
Trần Tương khẽ khiển trách.
“Chị dâu, hôm nay là lần đầu tiên chị quen biết anh ấy sao? Chị đã từng thấy anh ấy xấu hổ bao giờ chưa?”
Mộ Thiển liếc mắt nhìn về phía Trần Tương, chế giễu một câu.
Cô đang nói chuyện với Trần Tương thì thấy Cố Khinh Nhiễm đã đi vòng ra sau lưng Trần Tương, tháo móc khóa của dây chuyền ra, vòng hai tay qua trước người cô ấy, nghiêng đầu đeo dây chuyền giúp cô ấy.
Sau đó, đi đến trước mặt Trần Tương, vòng hai tay trước ngực, đánh giá trái phải của Trần Tương, vô cùng hài lòng gật đầu nhẹ: “Không tệ, cô vợ của Cố Khinh Nhiễm này quả là xinh đẹp, dù đeo cái gì cũng đều đẹp.”
“Nói bậy bạ gì đó.”
Trần Tương bị Cố Khinh Nhiễm trêu chọc một câu khiến gương mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nở nụ cười.
Một màn này, vô cùng ấm áp, tốt đẹp.
Từ tận đáy lòng Mộ Thiển cảm thấy hạnh phúc thay Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương.
Mặc dù hai người không dễ dàng mới tìm thấy hạnh phúc, nhưng từ sau khi hai người bọn họ ở chung một chỗ cũng xem như bình yên, không có sóng gió gì lớn, như vậy là tốt nhất rồi.
“Cảm ơn em, Mộ Thiển.”
Trần Tương nói lời cảm ơn với Mộ Thiển.
“Chúng ta đều là người một nhà, khách sáo với em làm gì chứ.”
Môi đỏ của Mộ Thiển hơi cong, hiểu ý cười một tiếng, sau đó nói với Cố Khinh Nhiễm: “Đừng vui mừng quá sớm, chờ sau khi hai cục cưng của em được sinh ra, bốn đứa bé, chỉ cần tiền mừng tuổi một năm là em có thể gỡ vốn rồi.”
Tâm trạng của Mộ Thiển không tệ trêu đùa.
“Nhìn đi…”
Cố Khinh Nhiễm chậc chậc lưỡi, đưa tay ôm eo Trần Tương, đỡ cô ấy đi về phía trước.
Vừa đi vừa nói: “Cô em gái này của anh, tính toán chi li, vốn không phải người hiền lành gì.
Cái mưu đồ này quả thật phải gọi là tuyệt diệu.
Bà xã, em cũng phải sinh thêm nhiều đứa bé nữa, nếu không sau này chúng ta sẽ bị lỗ không ít tiền mừng tuổi đâu.”
“Nói cũng có đạo lý đó.”
Trần Tương ăn không nói có nhẹ gật đầu: “Nếu không, em sinh cho anh một đội bóng luôn, có được không?”
Trần Tương vừa nói dứt lời, ba người nhìn nhau cười một tiếng, trong phút chốc bầu không khí trở nên sống động hoàn mỹ.
Loại ấm áp này đã lâu rồi Mộ Thiển không còn cảm nhận được nữa.
Ba người ngồi chung một chỗ trò chuyện một hồi lâu, sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Tương mệt rã rời nên đi ngủ.
Trong phòng khách dưới lầu chỉ còn lại hai người Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển.
“Nói đi, hôm nay đến đây vì chuyện gì?”
Em gái nhà mình không có chuyện thì không lên điện Tam Bảo, sao Cố Khinh Nhiễm lại không hiểu rõ chứ?
Mộ Thiển ngồi ở bên cạnh Cố Khinh Nhiễm, bưng một ly trà trên bàn lên, thổi thổi làn khói lườn lờ trên ly trà, nói: “Em và Thâm đã mua vé máy bay chuyến ban đêm.”
“Đi Ẩn tộc sao?”
Cố Khinh Nhiễm gần như không cần suy nghĩ đã biết Mộ Thiển muốn làm gì.
“Vâng, đúng vậy.”
Mộ Thiển thưởng thức một ngụm trà thơm, sau đó nói tiếp: “Em chỉ có chút không yên tâm về ông nội Cố.
Sau khi em và Thâm đi rồi, bất kể là nhà họ Mặc hay nhà họ Cố, còn có nhà họ Mộ, dù sao cũng có chút không yên tâm.
Nhưng không yên tâm nhất vẫn là ông nội Cố, dù sao ba con Cố Hồng Vũ và Cố Bất Phàm đều không phải là loại người lương thiện gì.”
“Anh cũng đã bàn bạc với chị dâu của em, dự định mấy ngày nữa sẽ chuyển về nhà cũ của nhà họ Cố ở.”
Ngày đó trên đường từ nhà họ Cố trở về, Mộ Thiển đã đề nghị anh dọn về nhà cũ của nhà họ Cố ở một thời gian ngắn.
Cố Khinh Nhiễm cân nhắc trên dưới trái phải, cảm thấy phương pháp của Mộ Thiển cũng không phải là không có lý.
“Cực khổ cho anh rồi”
Mộ Thiển quay đầu nhìn về phía anh ta: “Anh.”
Cô là một người không quá giỏi bộc lộ cảm xúc của mình, rất nhiều lần đều gọi thẳng tên Cố Khinh Nhiễm, không phải là vì không hiểu lễ nghĩa, mà là xưng hô là ‘anh’, cô rất ít khi gọi như vậy.
Luôn cảm thấy gọi anh như vậy, có chút… Buồn nôn.
Nhưng mà Mộ Thiển cảm thấy, mặc dù giữa cô và Cố Khinh Nhiễm là anh trai em gái, nhưng cách ở chung của bọn họ lại càng giống anh em trai hơn.
Thích thẳng thắn.
“Ông cụ đã chăm sóc anh ba mươi năm, bây giờ đổi lại là anh bảo vệ ông ấy cũng đúng thôi.”
Cố Khinh Nhiễm dựa vào ghế sô pha, mắt nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Dù em có nói hay không, anh đều vẫn sẽ bảo vệ tốt cho ông ấy.
Còn Cố Hồng Vũ và Cố Bất Phàm, anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.”
“Làm việc cẩn thận một chút.
Dù sao Cố Hồng Vũ mới là con ruột của ông nội Cố, dù có phạm sai lầm, chúng ta cũng không thể quá tuyệt tình được.”
Mặc dù hai người cô và Cố Khinh Nhiễm có quan hệ rất tốt với ông nội Cố, nhưng nói cho cùng cũng không có quan hệ máu mủ.
Còn Cố Hồng Vũ là con trai của ông nội Cố, mặc dù Cố Bất Phàm không phải là con trai ruột của Cố Hồng Vũ, nhưng vẫn là cháu trai ruột của ông nội Cố.
Về tình về lý, hai người bọn họ đều phải cân nhắc về mối quan hệ này.
“Yên tâm, anh biết nên làm thế nào mà.”.