“Biết thì sao?”
“Vậy thì anh nên biết Dương Liễu là người thế nào, loại đàn bà kia hao hết tâm tư muốn gả cho Cận Ngôn, cũng bởi vì cô ta hiến tủy cho nên mới lấy ra ép buộc.
Anh không cảm thấy là không công bằng với Tư Cận Ngôn à?”
Mộ Thiển rất bực bội, cô đưa tay lên chọc chọc vào ngực anh: “Không phải anh rất có năng lực ư, ngay cả một Dương Liễu mà anh cũng không giải quyết được à?”
Cô căn bản không tin Mặc Cảnh Thâm không giải quyết được mà cô cho rằng Mặc Cảnh Thâm khoanh tay đứng nhìn.
Cô lại không biết chuyện xấu của Dương Liễu bị phơi bày chính là cảnh cáo lớn nhất của anh dành cho cô ta, chuyện còn lại phải xem Dương Liễu làm thế nào.
Nhưng cho dù thế nào thì Mặc Cảnh Thâm không thể làm Dương Liễu bị tổn thương, nếu không chuyện Tư Văn Uyên cấy ghép tủy sẽ không còn hi vọng.
“Anh lặp lại lần nữa, chuyện Tư Cận Ngôn em không nên nhúng tay vào.”
Anh nghiêm túc nói lời cảnh cáo.
Mộ Thiển mặc kệ: “Vậy thì phải xem tâm tình của tôi đã.”
Cô nhíu mày, cười lạnh nhạt rồi dứt khoát quay người rời khỏi quán bar.
Nhà họ Kiều.
“Cô nói cái gì? tỷ? Cô đang làm trò đùa tầm cỡ thế giới gì thế!”
Kiều Vi đang ở nhà dưỡng thai thì nhận được điện thoại của ngân hàng nói cho cô ta biết thẻ tín dụng của cô ta vừa tiêu số tiền tỷ.
Cô ta tức đến giơ chân: “Quẹt bao giờ, là ai quẹt?”
“Phía bên chúng tôi hiển thị là được tiêu ở trong một cửa hàng chuyên kinh doanh sô pha nhãn hiệu SZ ở nước Pháp.”
“Sô pha? Sô pha gì mà đắt thế?”
“Xin lỗi, cái này chúng tôi không rõ lắm.”
Kiều Vi cúp máy rồi gọi cho Mộ Thiển.
Sao cô ta có thể không nhớ đây.
Ngày đó tại tập đoàn Freyer cô ta đã nói tặng cho Mộ Thiển bộ sô pha miễn phí, vì Mặc Cảnh Thâm ở đó nên Mộ Thiển đuổi cô ta đi, nhưng cô ta ngại vấn đề thể diện nên đã ký hợp đồng bộ ghế sa lon.
Ai biết thế mà quẹt mất tỷ chứ.
Điện thoại mới reo vài tiếng thì đối phương đã nhấc máy.
“Mộ Thiển, cô giở trò quỷ à, ai cho cô cầm thẻ tín dụng của tôi quẹt nhiều tiền như vậy?”
Điện thoại vừa kết nối thì bên kia là một loạt tiếng gào thét.
Cô ta vốn cho rằng Mộ Thiển sẽ không làm như vậy nên chỉ làm ra vẻ một chút mà thôi, ai ngờ cô thực sự dám quẹt nhiều tiền như vậy.
“Cô Kiều, ngày đó cô ký hợp đồng tặng công ty chúng tôi cũng đã viết rõ là sô pha cao cấp của thương hiệu SZ nước Pháp, trị giá , tỷ một bộ.
Cô không thấy rõ à? Tôi đang chuẩn bị gọi điện báo cô là còn dư . tỷ, không ngờ cô đã gọi đến rồi.”
Mộ Thiển cười nhỏ, tâm tình không tệ.
“Cái gì mà hàng cao cấp? Ngày đó cô viết sô pha trên giấy cũng không nói nhiều tiền như vậy.”
“Ồ, thế à? Vậy có thể là lúc đó thư ký kẹp tờ hợp đồng ở giữa nên cô không thấy rõ.
Nhưng cho dù nói thế nào thì cô đều đã ký tên đồng ý rồi.
Hi vọng cô mau chuẩn bị tiền, nếu không chúng ta gặp nhau trên tòa án.”
“Mộ Thiển, cô nghèo đến điên rồi à, nhưng mà bộ sô pha, cô dùng hết được à?”
Kiều Vi tức đến ngực phập phồng, sắp nổ cả phổi rồi.
“Cô đã nói cho tôi hết, vậy dĩ nhiên là của tôi, về phần tôi dùng thế nào thì không phải chuyện cô nên quan tâm.
Nhưng mà thấy hiện giờ cô đang mang thai đi lại không tiện, tôi cho thư ký trực tiếp đến tập đoàn Kiều Thị tìm cha cô đòi tiền.”
“Cô dám!”
“Có gì mà tôi không dám?”
“Mộ Thiển, tôi sẽ cho cô hối hận.”
Nói xong, đối phương lập tức cúp điện thoại.
Mộ Thiển cầm di động, nhướn mày cười, trong đáy mắt hiện lên vẻ châm chọc.
.
truyện ngôn tình
Buổi trưa, cô mời Thượng Quan Miểu cùng nhau dùng cơm, hai người tán gẫu việc nhà.
Buổi chiều Mộ Thiển đến công ty, cô cho Chanh Tử đi cùng Thượng Quan Miểu đến toàn bộ các khu du lịch danh lam thắng cảnh ở thành phố Hải Thành.
Ở công ty bận rộn cả buổi chiều, cô cũng cho An Nhiên đi đến tập đoàn Kiều Thị tìm Kiều Đông Hoa đòi tiền.
Sau khi làm xong việc trong tay, Mộ Thiển đi cùng thư ký đến gặp khách hàng.
Ai ngờ vừa ngồi xuống nói chuyện với khách hàng không lâu thì di động của cô vang lên.
Là điện thoại của Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển nhìn thoáng qua lập tức từ chối.
“Chủ tịch Trần, thật ngại quá, cắt ngang lời ngài, ngài nói tiếp đi.” Mộ Thiển khách sáo nói với ông chú hói đầu bụng toàn mỡ ở đối diện.
Chủ tịch Trần đeo kính nhếch miệng cười để lộ ra răng vàng khè nói: “Lần này tổng đại lý lá trà ở khu vực Trung Hoa…”
Hai người trò chuyện về dự án hợp tác mới nhất, đôi bên trò chuyện rất rôm rả.
Nửa tiếng sau, hợp tác thành công, Mộ Thiển đứng lên bắt tay chủ tịch Trần: “Chủ tịch Trần thật là người thoải mái, hợp tác cùng ngài rất vui vẻ.
Tôi…”
Cốc Cốc…
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng khách đột nhiên bị người ta gõ, một người đẩy cửa đi vào: “Chào chủ tịch Trần, xin lỗi quấy rầy ngài.
Tôi đến tìm tổng giám đốc Thiển có chút việc gấp.”
Quý bà đứng ở cửa không ai khác mà đúng là mẹ của Mặc Cảnh Thâm.
Bình thường khi gặp bà ta, dù bà ta có khí chất cực kỳ tốt, nhưng khi mà có người chọc giận bà ta thì bà ta sẽ lộ ra dáng vẻ chanh chua, lập tức mất đi khí chất quý bà.
Nhưng hôm nay ở trước mặt người khác, bà ta lại ra vẻ đoan trang độ lượng rộng rãi.
“Ồ, bà Mặc à, được được được, mấy người nói chuyện đi, mấy người cứ nói chuyện đi.”
Bà Mặc đột nhiên đến thăm công ty của ông ta để tìm Mộ Thiển, tất nhiên là có chuyện quan trọng, ông ta là người lăn lộn trên thương trường làm sao có thể không nhìn ra chứ.
“Quấy rầy chủ tịch Trần rồi.”
Bà Mặc cười cười rồi cùng Mặc Tiêu Tiêu tiến lên, chủ tịch Trần bước ra khỏi phòng khách rồi đóng cửa lại.
Ngay khi cửa phòng vừa đóng lại, Mặc Tiêu Tiêu đổi vẻ mặt hung ác nham hiểm lập tức vọt tới: “Mộ Thiển, sao mày có thể âm độc thế chứ? Biết Kiều Vi sắp gả cho anh của tao, trong lòng mày ghen tị nên hại chị ấy chứ gì?”
Vì biết thân thủ Mộ Thiển tốt, Mặc Tiêu Tiêu đang từng nếm qua, cho nên cô ta không dám tùy tiện ra tay, sợ chọc Mộ Thiển giận lên thì bản thân phải nhận quả đắng.
Mộ Thiển nghe vậy thì như lọt vào sương mù không hiểu gì cả.
Cô không vui nhíu đôi lông mày lá liễu: “Vì tìm tôi mà mấy người chạy đến công ty của chủ tịch Trần? Chuyện gì?”
Tuy không biết là chuyện gì nhưng Mộ Thiển đoán là chuyện lớn đối với hai mẹ con nhà họ Mặc, nếu không thì hai người bọn họ cũng sẽ không đuổi theo đến tận đây.
“Chuyện gì à? Mộ Thiển, mày đừng có mà giả vờ hồ đồ, mày làm hại Kiều Vi ra máu phải nằm viện, rốt cuộc mày muốn làm loạn cái gì? Đoạt quyền nuôi con với mẹ tao thì thôi đi, bây giờ thậm chí cả đứa bé chưa ra đời mày cũng ngấm ngầm mưu tính à?”
Ngôn từ của Mặc Tiêu Tiêu nặng nề, tâm tình kích động, không kìm được muốn đánh cho Mộ Thiển một trận tơi bời, nhưng cô ta vẫn chậm chạp không dám ra tay.
“Ra máu, nằm viện?”
Mộ Thiển cười nhạt: “Tôi đã hai ngày không gặp Kiều Vi, chậu nước bẩn này tôi không nhận nổi.”
Muốn ép cô nhận tội cô không làm.
Ngồi ở trong nhà mà cũng trúng đạn.
Cô cảm thấy mình thực sự rất vô tội.
“Em gái mày!”
Cuối cùng Mặc Tiêu Tiêu cũng không nhịn được, cô ta nhìn thấy trên bàn có một cốc nước không chút do dự bê cốc nước lên hắt lên mặt Mộ Thiển: “Mày thật là một con đàn bà hèn hạ dối trá!”
Rào.
Trong nháy mắt khi nước hắt ra, Mộ Thiển đột nhiên giơ tay lên dùng giấy tờ trong tay che trước mặt, làm nước bật ngược hết lại.
Trong một thoáng đó, số nước tạt hết lên mặt Mặc Tiêu Tiêu, làm cho mái tóc được uốn cẩn thận ướt nhẹp rủ hết trên mặt cô ta, nhìn chật vật không chịu nổi.
“Á!”
Mặc Tiêu Tiêu không chịu được, giơ tay lau nước trên mặt, nói giọng phẫn nộ: “Con tiện nhân nhà mày, mày dám ức hiếp tao, tao sẽ không để mày yên đâu!”
Cô ta nổi giận lôi đình, vội vàng quát lên với người bên ngoài: “Mấy người còn ở bên ngoài làm gì chứ, mau vào đây cho tôi.
Hôm nay mấy người dọn dẹp con đàn bà hèn hạ này thật tốt cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”’