Nhà họ Mặc và nhà họ Cố là ở thế không đội trời chung, Mặc Tiêu Tiêu cũng không sợ đắc tội nhà họ Cố.
Hơn nữa cho dù chọc giận Mộ Thiển thì cô ta cũng không tin Mặc Cảnh Thâm còn có thể vì một con đàn bà Mộ Thiển mà quay lại đánh cô ta.
Không thể nào.
Dù sao anh cũng sắp kết hôn với Kiều Vi rồi.
Bà Mặc xót con gái, vội vã rút ra mấy tờ khăn giấy giúp cô ta lau nước trên mặt, bà ta đau lòng nói: “Con không sao chứ?”
Vừa nói chuyện vừa lườm Mộ Thiển: “Sao cô có thể ức hiếp cả Tiêu Tiêu chứ? Nó chỉ là đứa tay trói gà không chặt.”
Tay trói gà không chặt mà nói ai khác còn đỡ, thế mà bà ta lại dùng để chỉ Mặc Tiêu Tiêu.
Quả thực là chuyện cười lớn nhất thế giới đó.
Mộ Thiển lơ đễnh đứng ở đó, cô nhìn vài tên đàn ông cao to từ ngoài phòng tiếp khách đi vào, trên mặt mỗi người đều lạnh như tiền, làm ra một loại khí thế dọa người.
“Tao cũng không ngại giới thiệu cho mày một chút.
Mấy người này đều là người của anh trai tao, mỗi người đều là tinh anh.
Mộ Thiển, ngày hôm nay mày chờ chết đi.”
Mặc Tiêu Tiêu cười lạnh lùng, kéo mẹ của cô ta: “Chúng ta ra ngoài đi mẹ, ngồi đợi xem kịch vui.
Hôm nay sẽ không để cho nó đứng mà đi ra khỏi đây được.”
Sắc mặt bà Mặc hơi đổi, nhỏ giọng hỏi: “Con gái, con làm như vậy có xảy ra án mạng không đó?”
“Đương nhiên là không đâu.”
Cô ta cố gắng nói thật to rồi quay đầu lại nhìn Mộ Thiển, tiểu nhân đắc chí cười nói: “Đương nhiên con sẽ không giết cô ta rồi, như vậy quá hời cho con tiện nhân này rồi.
Con muốn họ phế cô ta đi, để cho cô ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết.”
Nói xong cô ta dẫn bà Mặc ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại.
Đứng ở trong phòng khách, Mộ Thiển nhìn sáu gã đàn ông trước mặt, lần đầu tiên cô bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi.
Từ nhỏ Mặc Tiêu Tiêu đã hung hăng càn quấy, lại bị người nhà họ Mặc cưng chiều ở trong lòng bàn tay, vốn làm việc đều không có chừng mực.
Hiện tại làm cho cô thật đau đầu.
“Mặc Cảnh Thâm để cho mấy người đến đây?”
Mộ Thiển vừa tới vừa cầm điện thoại gọi cho Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng cô vừa lấy điện thoại ra thì một gã đàn ông tiến lên giật lấy điện thoại của cô: “Muốn cầu cứu? Không có cửa đâu.”
Trong lòng bàn tay cô trống trơn không còn gì hết.
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Thiển hơi trắng nhợt, giả vờ trấn định: “Đây là công ty của chủ tịch Trần, mấy người công khai đánh người ở công ty người ta, không sợ ngồi tù à? Căn cứ vào điều lệ pháp luật quy định…”
“Hôm nay chúng tôi đến đây thì tất nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.
Sợ gì chứ?”
Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu khinh miệt hừ lạnh, gã ta vung tay lên nói: “Còn lo gì chứ? Nhanh lên đánh cho tao.”
Vài ngươi anh nhìn tôi tôi nhìn anh một chút, nóng lòng muốn thử tiến lên.
Mà lúc này Mặc Tiêu Tiêu đứng ở cửa cầm điện thoại quay hình trong phòng khách.
Bởi vì cửa phòng làm bằng thủy tinh cho nên tình hình bên trong hiện rõ trong mắt cô ta.
Cô ta nhìn thấy vừa bắt đầu so chiêu, thân thủ của Mộ Thiển không tồi, còn có thể phòng thủ, cô ta bĩu môi hừ lạnh: “Thật là một đám phế vật vô dụng!”
Vừa nói xong thì Mộ Thiển bị người ta đạp mạnh một cái, lập tức đụng vào góc bàn đập đúng vào vết thương bị súng bắn trước đó, làm máu lập tức thấm ra, nhuộm đỏ bộ vest màu trắng.
Thấy cảnh này, Mặc Tiêu Tiêu cười to: “Còn tưởng rằng mày có năng lực ra sao, không ngờ cũng chỉ là đồ phế vật.
Mộ Thiển, chắc mày không ngờ rằng mày cũng có ngày hôm nay nhỉ?”
Mặc Tiêu Tiêu ở bên ngoài vô cùng vui sướng, có cảm giác vui sướng sau khi trả thù thành công, cả người lâng lâng, ngay cả hít thở cũng hít được chút vị ngọt trong không khí.
…
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc ở Mặc Thị.
“Ông nói cái gì? Mặc Tiêu Tiêu mang theo sau người đến đánh Thiển?”
Mặc Cảnh Thâm đang xử lý công việc trong phòng thì nhận được điện thoại của chủ tịch Trần, anh lập tức đứng bật dậy: “Được, tôi lập tức tới ngay.
Ông cho người đi vào can ngăn đi, tôi muốn ông không tiếc bất kỳ giá nào!”
Mặc Cảnh Thâm gầm lên một tiếng rồi dập máy.
Anh ngước mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Triết đang đứng trước mặt mình rồi đi đến túm lấy cổ áo anh ta: “Có phải cậu đã sớm biết đúng không?”
Hàn Triết là người bên cạnh anh, có bất kỳ chuyện gì xảy ra đều sẽ biết đầu tiên và nói cho anh biết.
Nhưng bây giờ Mặc Tiêu Tiêu mang theo người của anh đi đánh Mộ Thiển, vậy mà anh lại hoàn toàn không biết gì cả?
Hàn Triết nhìn Mặc Cảnh Thâm nổi trận lôi đình, không kiềm được nuốt nước bọt: “Tiểu thư không cho tôi nói.”
“Cậu biết sợ Mặc Tiêu Tiêu?”
Mặc Cảnh Thâm đấm một cái thật mạnh vào mặt Hàn Triết: “Nếu Thiển có mệnh hệ gì thì tôi cho cậu chôn cùng cô ấy!”
Rầm.
Một tiếng vang thật lớn, Hàn Triết bị một đấm này đánh cho đụng mạnh vào cửa kính, kính thủy tinh lập tức nứt ra rơi vung vãi xuống đất.
Anh lạnh lùng nhìn Hàn Triết, mặc dù thấy khóe miệng anh ta trào máu cũng không có chút đau lòng nào.
Anh đi vòng qua anh ta lập tức rời khỏi phòng làm việc.
Cùng lúc anh nhận được điện thoại, Bạc Dạ, Cố Khinh Nhiễm, mấy người đều lần lượt nhận được điện thoại, nghe được tin đều rối rít chạy đến.
phút sau.
Mặc Cảnh Thâm chạy vội lên lầu, chủ tịch Trần đứng bật dậy đón: “Ôi chao, tổng giám đốc Mặc, cuối cùng cậu cũng tới à? Còn không tới là có án mạng mất.”
Chủ tịch Trần khóc không ra nước mắt.
Mặc Cảnh Thâm vừa chạy vừa nói: “Không phải tôi bảo ông cho người của ông đi cản à?”
“Không biết em của cậu kiếm ở đâu ra mấy cao thủ, hơn hai mươi bảo vệ bên tôi cũng không ngăn được.
Phòng họp bị đánh nát bấy…”
Hơn hai mươi người bảo vệ mà không cản được sáu người ư?
Con ngươi của của Mặc Cảnh Thâm co lại, lập tức biết được sự tình vô cùng nghiêm trọng.
Mọi người cùng vào thang máy đi lên tầng .
Nhìn số tầng không ngừng thay đổi, Mặc Cảnh Thâm thấy lòng nóng như lửa đốt.
Mặc dù chỉ mới qua mấy giây ngắn ngủi nhưng anh lại có cảm giác như sống một ngày mà ngỡ một năm.
Không biết đã bao nhiêu lâu rồi anh chưa từng trải qua tâm tình lo lắng chờ đợi bất an như vậy.
Đinh.
Theo tiếng thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.
Mặc Cảnh Thâm chạy vọt vào.
Trên hành lang đứng không ít người, nhìn thấy hai người đi đến thì rối rít chừa ra một con đường.
“Trời ạ, tổng giám đốc Mặc đến kìa.”
“Có trò hay để xem rồi.”
“Nghe nói Mộ Thiển là mẹ của con gái tổng giám đốc Mặc đó, hai người đã ra tòa ly dị, có phải do anh ta sai khiến không nhỉ?”
“Ai biết được, biết mặt biết người không biết lòng.”
…
Những người đứng xem xì xào bàn tán chỉ trỏ về phía Mặt Cảnh Thâm.
Chủ tịch Trần lập tức quát lên: “Công việc của mấy người đều là xong rồi hả? Đều cút ngay cho tôi, hôm nay tất cả phải tăng ca, những người đến đây xem mà tự tiện bỏ việc đang làm trừ .. tiền lương.”
“Ôi mẹ ơi! Trừ nhiều như vậy?”
“Đi nhanh lên, đi đi.”
“Ông chủ nổi giận rồi, tản ra nhanh.”
“Ta đi đây, ác như vậy.”
…
Chủ tịch Trần nói như vậy làm mười mấy người nhộn nhịp chen chúc vây xem lập tức giải tán toàn bộ trong vòng vài giây.
Mặc Cảnh Thân đi đến, không quan tâm Mặc Tiêu Tiêu và bà Mặc đang đứng ở hành lang mà vọt thẳng vào trong phòng họp ngổn ngang.
Trong phòng họp, Dật Phong và Mộ Thiển đang đứng dựa lưng vào nhau duy trì tư thế phòng thủ, vận sức chờ tấn công.
Nhìn thấy Dật Phong, Mặc Cảnh Thâm thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng về chỗ cũ.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”
Mặc Cảnh Thâm quát lên.
“Boss?”
“Sao ngài lại đến đây?”
“Là ý của cô chủ.”.