Năm năm sau
Trong một ngôi nhà rộng lớn, có một gia đình vui vẻ sống ở bên trong. Tiếng cười đùa vang lên khắp nhà, có thể thấy họ hạnh phúc đến nhường nào. Nhưng dường như chỉ có một đứa trẻ là nằm lười biếng trên ghế sofa, đúng hơn là một đứa bé gái.
Nhìn khoảng năm tuổi là cùng, nhưng ngũ quan trên khuôn mặt đều rất hoàn mỹ - y như mẹ nó. Đúng vậy đứa bé gái này chính là con của hắn và nó, cặp song sinh đều là nữ. Nói về đứa con gái thứ nhất này thì phải nói là y như ba mẹ của mình, khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ, ngay cả tính cách lạnh lùng cũng bị di truyền luôn. Mái tóc màu tím độc nhất của gia đình này, đẹp đến kì lạ. Trên khuôn mặt của cô bé này có nhiều nét của mẹ hơn, ánh mắt màu tím đẹp sắc sảo dù ở lứa tuổi này. Trên tay cô bé là một quyển truyện, có lẽ đối với hắn và nó đều rất quen thuộc.
Còn đứa em thì lại có thể nói là chẳng biết tính cách đó giống ai, hoạt bát năng động, miệng luôn tươi cười. Khuôn mặt lại có nét đáng yêu khó tả, nhưng vẫn thể hiện được sự xinh đẹp, vẫn được di truyền từ ba mẹ của mình. Mái tóc màu tím đẹp đẽ, đôi mắt to tròn long lanh sắc tím. Cô bé đang nô đùa cùng ba của mình, cười rất vui vẻ, còn nó thì lại ở trong bếp nấu ăn.
Ting --
Tiếng chuông vang lên, hắn đi ra ngoài mở cửa, khi mở cửa ra nhìn thấy người quen thuộc, hắn mỉm cười nhẹ nhàng. Có lẽ gia đình này đã làm hắn thay đổi, không còn dáng vẻ lạnh lùng xa cách như trước nữa.
Trước mặt hắn đó chính là vợ chồng anh và nhỏ, còn có hai đứa bé trai. Gia đình họ bước vào nhà hắn, nó cũng ngưng việc nấu ăn lại, cùng gia đình nhỏ trò chuyện.
- Mới đó mà mà đã trôi qua mấy năm nữa rồi _ Nhỏ cầm tách trà lên, uống một ngụm
- Phải, nhanh thật _ Nó cười nhẹ
- Còn nhớ hồi đó, thời còn trung học, lúc đó thật nhiều kỷ niệm _ Nhỏ cười nghĩ lại chuyện mấy năm trước
- Nếu lúc đó chúng ta không chuyển đến ngôi trường đó thì có lẽ sẽ chẳng có ngày hôm nay _ Nó cũng hồi tưởng lại, đúng là như vậy, nếu như nó không chuyển đến ngôi trường này thì làm sao mà gặp hắn?
- Đúng vậy _ Hắn gật đầu đồng ý, đã bao lần hắn đều suy nghĩ rằng nếu như ngày đó hắn không tìm hiểu cuộc sống của nó, mặc kệ nó thì có ngày hôm nay hay không?
- Nhớ khi đó Băng thay đổi đến chẳng thể nào _ Anh dường như nhớ lại được cảnh tượng mà nhìn thấy khuôn mặt nó
Bốn người họ nói chuyện, ôn lại kỉ niệm xưa. Chỉ có bốn đứa trẻ kia là ngồi nhìn nhau, à không chỉ có hai đứa nhìn nhau. Đó chính là cậu con trai thứ hai của anh và nhỏ với đứa con gái thứ hai của hắn và nó. Hai đứa con sinh đôi của hắn và nó, đứa đầu tên là Lâm Tử Họa, đứa thứ hai tên là Lâm Tử Hoa. Còn hai đứa con của anh và nhỏ, đứa anh tên là Lăng Thiên Hàn, đứa em thì là Lăng Thiên Vũ.
Tính tình của Thiên Vũ và Tử Hoa rất giống nhau, cứ như anh em vậy, tinh nghịch không thôi. Còn Thiên Hàn tính cách thì lại giống Tử Họa, lạnh lùng xa cách. Nhưng nói về hai cậu con trai này thì lại có di truyền vẻ đẹp của ba mẹ mình. Chính anh và nhỏ cũng từng nghĩ chẳng hiểu sao Thiên Hàn di truyền tính cách từ ai nữa, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ thấy tính cách của đứa trẻ này y như hắn và nó.
Thiên Vũ và Tử Họa làm quen rồi cùng nhau ra ngoài chơi. Chỉ còn lại mình Thiên Hàn và Tử Họa ngồi ở bên trong nhà. Thiên Hàn ngồi nghiêm túc trên ghế, nhưng mái tóc màu tím rực rỡ kia đã gây chú ý. Cô gái đó nằm lười biếng trên chiếc ghế, trên tay cầm quyển truyện có tên là “ Si tâm tuyệt đối “. Đôi mắt đó thật đẹp...
Đến khi đôi mắt đó nhìn Thiên Hàn, dường như Thiên Hàn bị ánh mắt đó mê hoặc. Tim cậu bất giác đập nhanh hơn, cô gái này lại có thể đẹp đến như vậy, trong phút chốc cậu bị hớp hồn.
Nó lo mãi nói chuyện nhưng vẫn có thể nhìn thấy được cậu con trai lạnh lùng của nhỏ và anh đang nhìn con gái mình. Ánh mắt này... thật quen thuộc, hừm, phải rồi, ánh mắt này lúc còn học trung học, khi nó xuất hiện với hình dạng thật, hắn cũng nhìn nó như vậy. Nó nhếch mép cười, duyên phận ơi là duyên phận, sau này sẽ như thế nào đây? Nó đưa mắt nhìn ra ngoài sân, nhìn hai đứa trẻ kia nô đùa, cười vui vẻ, dường như nó đã đoán được lờ mờ tương lai của con gái mình rồi. Nhưng có vượt qua được hay không, chính là trông chờ vào bản thân của mấy đứa trẻ này thôi.
Chuyện vui có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện thôi, chẳng biết sẽ còn chuyện thú vị đến cỡ nào nữa.
Sau khi tiễn gia đình của nhỏ về, nó kể cho hắn nghe về việc mà mình nhìn thấy, mắt thấy hắn cười nham hiểm, nó hài lòng. Hai thằng bé đó rất được, nhất là thằng nhóc lạnh lùng kia, rất hợp với Tử Họa.
Còn Thiên Hàn sau khi lên xe thì về nhà trước, ba mẹ đi làm, còn đứa em thì ở lại nhà nó và hắn chơi tiếp. Đi ngang qua một nhà sách nổi tiếng, phía ngoài có treo một tờ giấy quảng cáo cuốn truyện giống như của cô gái tóc tím đó cầm. Cậu không do dự bảo ngừng xe rồi đi mua, cầm quyển truyện trên tay, cậu thấy thắc mắc tại sao cô gái đó lại đọc chăm chú đến như vậy? Thế là cậu mở ra và đọc.
Về đến nhà vẫn còn đọc...
End chap