Mạc Tử Băng!!

chương 102: lời hứa còn nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ trong một thời gian ngắn, Thiên Hàn đã đọc xong cuốn truyện đó. Câu chuyện này mẹ cậu đã từng kể cậu nghe rồi, ban đầu cậu còn chẳng tin được. Cho đến bây giờ chỉ tin được một nửa, lờ mờ cậu đoán được người con gái này và người con trai này là ai rồi. Chỉ còn đợi đến ngày xác thực mà thôi!

Chẳng mấy chốc, vài ngày sau, cậu lại được đến nhà của gia đình kia. Gia đình này thật sự có sức hút rất lớn, dù người lớn hay trẻ nhỏ vẫn như nhau. Đặc biệt nhất chính là đôi mắt và mái tóc tím đẹp đến mê hồn đó. Nói về người đàn ông đó, phải nói là lạnh lùng xa cách, nghe mẹ cậu kể là khi lần đầu gặp nhau, mẹ cậu đã sợ hãi khi nhìn đến ánh mắt đó của người đàn ông tóc tím này. Còn người phụ nữ đó phải nói là đẹp tuyệt trần, vẻ đẹp của người này có thể làm lay động tất cả đàn ông, chỉ sợ một cái nhìn đơn giản thôi cũng đủ khiến cho tim của người nhìn loạn nhịp. Còn về đứa con gái thứ nhất kia, người mà cậu đã để ý từ bữa trước có vẻ đẹp được di truyền từ mẹ của mình rất nhiều, còn dáng vẻ băng lãnh xa cách kia chắc là y như ba mẹ mình. Ánh mắt đó cho đến giờ cậu vẫn chẳng quên được, dáng vẻ mà cô gái đó chăm chú đọc truyện chẳng màng gì đến xung quanh chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện khắp tâm trí cậu suốt mấy ngày nay. Còn về đứa con gái cuối cùng kia thì lại tinh nghịch, quậy phá dữ dội y như thằng em trai của cậu, chẳng biết tính cách đó là di truyền từ đâu. Có lúc cậu cũng tự hỏi bản thân vì sao mình lại ít nói và lạnh lùng như vậy? Đâu thể nào di truyền được từ ba mẹ của mình?

Trong lúc đợi ba mẹ mình về, cậu lôi cuốn truyện mình mua ra đọc lại lần nữa, rất chăm chú đọc. Đọc được một lúc thì em cậu vào

- Anh Thiên Hàn! Em có chuyện muốn nói

- Chuyện gì?

- Hôm đến nhà cô chú kia chơi, em rất thích chơi với Tử Hoa, nhìn cậu ấy cười tim em lại đập nhanh hơn, còn đỏ mặt nữa. Anh nghĩ em bị bệnh gì đây? _ Cậu em nói như sắp khóc đến nơi

- Có lẽ em bệnh mất rồi! Lát nữa ba mẹ về, anh sẽ nói với ba mẹ

- Vâng

Nhỏ và Anh về đến nhà, Thiên Vũ nhanh chân chạy tới bên ba mẹ mình. Nói hệt như ban nãy mà cậu đã nói với Thiên Hàn anh mình. Nghe xong, nhỏ và anh hai người nhìn nhau, sau đó lại cười nham hiểm

- Ba mẹ ơi, có phải con bị bệnh gì không ạ? Hai người có thể dẫn con đi gặp bác sĩ được không? Tử Hoa mà biết con bị bệnh chắc sẽ không chơi với con đâu huhu _ Thiên Vũ nói ngắt lên ngắt xuống sau đó lại khóc như bị bắt nạt

- Con trai ngoan, mẹ biết con bệnh gì rồi. Nhưng không sao cả, bệnh này không có gì nguy hiểm. Tử Hoa vẫn sẽ chơi với con _ Nhỏ ân cần nói, miệng thì mỉm cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại tính toán gì đó

- Thật hả mẹ? Tử Hoa vẫn sẽ chơi với con sao? _ Thiên Vũ nín khóc, bộ dạng nửa tin nửa không tin hiện lên rõ

- Đúng đấy con trai, con là con trai mà làm sao có thể khóc như con gái được

- Dạ, con sẽ không khóc nữa. Giờ mình đến nhà của Tử Hoa đi ba _ Thiên Vũ háo hức cười

- Được được, con gọi luôn anh con xuống đi rồi mình cùng đi _ Anh cười nói rồi cùng nhỏ ra ngoài

Thiên Vũ nhanh chóng gọi Thiên Hàn xuống, cả nhà họ bắt đầu đi đến nhà của hắn và nó.

Thiên Vũ thì lăng xăng chạy vào nhà trước, mắt thì lo tìm kiếm bóng hình của cô bạn Tử Hoa. Nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy, cậu xụ mặt xuống, buồn bã hiện rõ trên mặt

Ba người kia thì từ từ vào, nhìn thấy hắn và nó, anh với nhỏ cười cười không nói gì như hiểu ý nhau. Còn hắn với nó thì nhận ra điều đó nhưng lại không hiểu họ đang cười chuyện gì?

- Các con cứ đi chơi đi, tự nhiên như ở nhà nhé _ Nó nói rồi mỉm cười hiền lành, vẻ đẹp này bỗng chốc khiến cho Thiên Vũ và Thiên Hàn đều đỏ mặt, thật sự rất giống hai người kia.

Thiên Vũ và Thiên Hàn cùng lên lầu chơi, cả hai đều cùng một mục đích, tìm cô bé có mái tóc tím, nhưng tính cách lại khác nhau hoàn toàn.

Còn lại bốn người họ ở dưới lầu cùng nhau trò chuyện, anh và nhỏ nhìn nhau cứ mãi cười. Nó thấy hơi khó chịu lên tiếng hỏi

- Làm gì mà từ nãy đến giờ hai người cứ hết nhìn nhau rồi lại cười như vậy?

- Tử Băng ơi là Tử Băng. Chúng ta chơi chung với nhau khi còn mặc tã lót cho đến nay, đến lúc sinh con rồi thì con cái chúng ta lại có thể thương nhau! Cậu thấy có thật trùng hợp không?

- Lẽ nào..? _ Nó nhìn hắn ngạc nhiên không thôi, trong mắt hắn cùng tràn đầy sự ngạc nhiên

Sau đó nó và hắn cùng cười haha, ai mà ngờ được chuyện như hôm nay sẽ xảy ra chứ?

Còn tiếp...

Note: Vì tuần này ad phải ôn thi nên có lẽ truyện sẽ tạm dừng đến khi thi xong, thi xong rồi ad sẽ bù cho mấy bạn nha ^^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio