Thiên Hàn đi một lúc cũng tìm được Tử Họa, đứng ngoài cửa phòng, nhìn cô gái nhỏ bé bên trong đang nằm trên giường ngủ. Thiên Hàn bước vào như bị mê hoặc, giữ khoảng cách nhất định với cô gái này. Lặng nhìn khuôn mặt cô, mái tóc cô, cậu nghĩ thầm cô gái này với mẹ của cô rất giống nhau, nhưng có thể cô gái này lại lạnh lùng hơn chăng?
Ngẫm lại ngày hôm đó nhìn cô gái này, thật lạnh lùng như khi ngủ lại hiền dịu như vậy. Chẳng biết từ lúc nào, cậu lại nghĩ nhiều như vậy, chỉ sợ nếu không gặp Tử Họa thì cậu cũng như cô, lạnh lùng và xa cách như vậy.
Thật kì lạ, vì sao mái tóc màu tím này lại đẹp đẽ như vậy? Lại có thể mê người đến như vậy? Đôi mắt màu tím cũng vậy, đặc biệt khiến người nhìn khó mà dứt ra. Trong lúc đang say mê nhìn bỗng nhiên đôi mắt đang nhắm kia lại mở ra đột ngột khiến Thiên Hàn không kịp phản ứng chỉ biết bất động nhìn đôi mắt tím kia nhìn sâu vào mắt mình.
Nhìn một hồi, ánh mắt Thiên Hàn nhìn Tử Họa ngồi dậy. Miệng nhấp nháy nói
- Vào phòng con gái là sở thích của cậu? _ Tử Họa nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu
Thiên Hàn khẽ lắc đầu, xoay người đi ra, đóng cửa lại. Sau đó lại gõ cửa, Tử Họa bên trong phòng khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt đầy sự thú vị.
- Ai đó?
- Tôi là Lăng Thiên Hàn _ Cậu khẽ cười nhẹ nói
- Mời vào
Cậu bước vào trong, nhìn ánh mắt Tử Họa đầy sự thú vị, Thiên Hàn cười nhẹ tiếp.
- Tôi là Lâm Tử Họa, cậu đến tìm tôi là có chuyện gì?
- Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn làm quen với cậu _ Cậu lắc đầu nhè nhẹ nói
Nói xong, cậu tự ngồi xuống giường của Tử Họa, Tử Họa cũng ngồi xuống, giữ khoảng cách với Thiên Hàn.
Cậu nhìn trên tủ bên cạnh chiếc giường có cuốn sách ở đó, đó chính là cuốn " Si tâm tuyệt đối ", cậu chắc rằng cô đã đọc xong rồi, nhưng có vẻ cô đang đọc lại.
- Có vẻ cô rất thích cuốn truyện này? _ Thiên Hàn lên tiếng hỏi nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cuốn truyện
- Đó là cả thanh xuân của ba mẹ tôi _ Tử Họa bên cạnh Thiên Hàn cũng nhìn về hướng cuốn truyện mà nói
Trong lòng Thiên Hàn hơi chấn động, thì ra cậu đoán đúng, nhưng khi nghĩ đến nội dung câu truyện đó lại cảm thấy ba mẹ của Tử Họa thật kiên nhẫn. Cậu xoay người lại nhìn Tử Họa ở trước mặt mình, nhìn hồi lâu mới thấy được, Tử Họa có rất nhiều nét giống mẹ cô, rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt sâu thẳm kia.
- Cậu có nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu cũng muốn giống cha mẹ của mình không? _ Thiên Hàn lên tiếng hỏi mặc dù vấn đề này đối với cậu vẫn còn mơ hồ
- Ba tôi là người tốt, ba cậu cũng vậy, còn lại đều là người xấu, tôi không thích _ Tử Họa vẫn chỉ là một cô bé nhỏ thôi, dù ít nói xa cách nhưng vẫn có tính tình của trẻ con
Thiên Hàn khẽ cười, cậu chẳng biết ba mẹ mình làm sao mà đến được với nhau, hay ở giữa họ có một tình yêu gì cả. Hiện tại cậu chỉ biết rằng, Tử Họa cô phải là của cậu, mẹ cậu nói khi đã thích thứ gì thì phải chiếm cho bằng được, còn nhớ khi đó ba cậu đã cười rất to.
- Đi với tớ, xuống gặp mọi người nói chuyện! _ Thiên Hàn như hạ quyết tâm, cậu chưa từng có cảm giác vui vẻ đến như vậy
Tử Họa chưa kịp nói gì đã bị Thiên Hàn kéo đi, bất giác Tử Họa nhìn xuống bàn tay tuy nhỏ bé của Thiên Hàn nhưng lại ấm áp lạ thường.
Vừa xuống nhà, người kia đều nhìn Thiên Hàn và Tử Họa, họ nhìn nhau mà cười. Đúng lúc đó, Thiên Vũ và Tử Hoa cũng bước vào.
Thiên Vũ và Thiên Hàn đều đứng trước mặt mọi người, bên cạnh là Tử Hoa và Tử Họa.
- Cha mẹ, mẹ nói là thích thứ gì thì phải chiếm lấy! Con thấy Tử Họa rất hợp mắt, lại rất " thích " Tử Họa, con muốn chiếm Tử Họa là của riêng! _ Thiên Hàn lên tiếng nói rất nghiêm túc
- Con cũng vậy! _ Thiên Vũ cũng rất nghiêm túc, không còn thấy vẻ tinh nghịch nữa
Nhỏ và anh ngạc nhiên nhìn nhau, cứ nghĩ mình chỉ nói giỡn thôi, không ngờ có ngày con trai mình cũng nói vậy. Sau đó hai người cùng nhau cười to
- Rất tốt nhưng mà còn về họ thì... _ Anh khen hai đứa con trai của mình, vừa nói vừa nhìn về phía nó và hắn
Hai người họ cũng không kém gì, cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Thiên Vũ lẫn Thiên Hàn rất nhanh nhìn ra được ánh mắt của ba mình, nên xoay người lại đối diện với nó và hắn. Dù đôi mắt hắn nhìn rất lạnh lùng nhưng quả thật rất đẹp, hai người này i như một, mái tóc và đôi mắt đều như nhau, đều cùng là màu tím quyến rũ, điều đặc biệt là hai đôi mắt đó đều rất sâu thẳm không lường được. Nhưng Thiên Hàn vẫn cứ nhìn thẳng vào đôi mắt đó, Thiên Vũ cũng vậy, ánh mắt kiên định.
Nó nhìn hai đứa bé này, như nhìn thấy được hình ảnh của hắn năm đó vậy, bất giác nó quay sang nhìn hắn. Mà hắn cũng vậy, nhìn vào đôi mắt của hai đứa bé kiên định như vậy, y như mình năm đó đã quyết tâm theo đuổi nó, tìm hiểu nó vậy, bất giác hắn cũng quay sang nhìn nó. Hai người đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý của nhau, nó lên tiếng nói
- Các con có hiểu được những gì mình đang nói không?
- Chúng con hiểu! _ Hai người cùng đồng thanh trả lời
- Con muốn bảo vệ và chăm sóc cho cô ấy _ Hai người lại đồng thanh lên tiếng nói
- Các con nghĩ mình sẽ có thể bảo vệ? _ Tới lượt hắn lên tiếng, giọng nói đầy khiêu khích, muốn bảo vệ và chăm sóc con gái của hắn, xem ra không dễ!
- Vâng!
- Đợi thêm năm nữa rồi mới nói đến đi _ Hắn nhếch mép cười
- Con sẽ cho chú thấy! _ Hai người cùng lên tiếng, tuy còn nhỏ nhưng ánh mắt lại khá sắc bén, Thiên Hàn nhìn hắn với ánh mắt thách thức, còn Thiên Vũ thường ngày tinh nghịch lại trở nên lạnh lùng trước hắn, ánh mắt mạnh mẽ chống lại hắn
- Thật thú vị _ Hắn nói khá nhỏ, nhưng vẫn đủ nghe, nó ở bên cạnh nở nụ cười như có như không
Nhỏ và anh cũng cười khẽ, ánh mắt mong chờ đến năm sau, chẳng biết khi đó những đứa nhóc này sẽ như thế nào, có giống bọn họ hay không?
Còn Tử Họa và Tử Hoa nãy giờ đứng ngây ngốc một chỗ, hai người đều rất thông minh, lờ mờ hiểu được những gì họ đang nói, nghe giọng điệu của cha mình cũng khá hiểu vấn đề. Nhất thời hai người nghe đến chữ bảo vệ và chăm sóc kia lại đỏ bừng mặt, dường như tâm linh tương thông, bỏ mặc mọi người mà chạy lên cầu thang, chạy lên phòng của mình mà khóa cửa lại.
Hành động này đối với người lớn như họ dĩ nhiên là xấu hổ không thôi, nhưng còn đối với hai người nhỏ bé kia lại không phải vậy, họ nghĩ chẳng lẽ hai cô gái đó bị gì hay sao?
- Muốn bảo vệ một người cần rất nhiều thời gian, còn chăm sóc thì lại cần nhiều hơn nữa! Các con nghĩ mình sẽ làm được sao? _ Hắn hỏi lại thêm lần nữa
- Dù khó khăn như thế nào chúng con vẫn sẽ kiên nhẫn! _ Hai đứa bé này quả thật một khi đã quyết định là khó lung lay được
Nhỏ và anh ở phía sau rốt cuộc cũng lên tiếng nói
- Hai người cũng đừng làm khó hai đứa nó nữa, biết đâu chúng nó làm được, cũng như lúc Thiên Tài năm đó thôi! _ Nhỏ cười ma rãnh nhìn hai người họ
- Đúng vậy, Tử Băng à! Nếu thật sự là bọn nó thích nhau chúng ta vẫn là không nên cản trở, cứ để mọi chuyện theo tự nhiên _ Anh cũng cười quỷ quyệt nói
- Giọng điệu rất chắc chắn _ Hắn nói sau đó nhìn sang nó
Hắn và nó nhìn nhau cùng đồng thanh nói:
- Hai đứa con rể này nhìn rất vừa mắt!
Khi người họ nói chuyện, Thiên Hàn và Thiên Vũ không còn ở đó nên không nghe được