Hôm sau, nó vui vẻ đi vào công ty. Bước vào phòng làm việc của mình. Nó cảm thấy lần này ông trời cũng giúp nó rồi! Nếu như có thể ở gần hắn hơn thì chắc chắn kế hoạch nó sẽ nhanh có kết quả thôi.
Theo như nó biết thì h sáng, hắn mới vào làm việc trừ những ngày mà có công việc quan trọng thì hắn mới vô sớm hơn. Biết như vậy nó đã vào sớm trước hắn tận tiếng.
Cách bày trí ở đây cũng khá đơn giản. Phòng làm việc của nó cách không xa phòng hắn, mỗi lần hắn muốn đi đến phòng làm việc thì đều đi ngang qua phòng nó.
Cuối cùng đồng hồ cũng đến h. Nó nhìn ngóng ra ngoài, đúng là đúng giờ. Nó nhìn thấy hắn mặc bộ vest màu đen, đen hết, trông thật lạnh lùng. Khuôn mặt băng lãnh thật cuốn hút. Mái tóc kia trông thật đẹp, đôi mắt cùng màu kia lại quyến rũ đến kì lạ. Khi hắn gần đi ngang thì nó đứng dậy, cúi người xuống, cung kính mà chào hắn.
Còn hắn khi đi ngang qua phòng nó có dừng lại vài giây, nhìn nó rồi lại tiếp tục đi tiếp.
Nó thấy hắn đã rời đi thì đứng thẳng người lên. Nhìn bóng lưng của hắn.
Làm việc được một lúc thì nó bị hắn gọi vào phòng. Nó cũng vui vẻ mà vào.
- Chủ tịch gọi tôi ạ? _ Nó mỉm cười nói
- Ừ. Khi nào mới họp?
- tiếng nữa cuộc họp sẽ bắt đầu. Các tài liệu có liên quan đến nhổ họp lần này tôi đã sắp xếp xong cả rồi ạ
- Tốt
- Cô sang kia ngồi đợi tôi đi, lát tôi có chuyện cần nói
- Dạ được
Nó tiến lại gần cái ghế sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhìn hắn đang bận bịu công việc còn mình thì lại ngồi đây nhìn hắn. Khung cảnh này thật giống khung cảnh người vợ đợi chồng vậy. Nhưng tiếc là hiện tại giữa nó và hắn chỉ có quan hệ chủ tớ mà thôi. Nhưng chỉ nghĩ thôi cũng khiến nó thoáng đỏ mặt
Thấy hắn bận bịu như vậy nó cũng đau lòng. Nó tiến lại gần, nói
- Chủ tịch ngài có cần tôi giúp gì không?
- Cô giúp được sao? _ Hắn dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn nó, thực lực của cô gái này hiện tại hắn vẫn chưa rõ
- Tôi sẽ cố gắng hết sức mình. Với lại chưa thử thì làm sao biết ạ? _ Nó lém lỉnh trả lời hắn
- Vậy cô xử lý văn kiện này đi _ Hắn đưa cho nó bản văn kiện, văn kiện này muốn hoàn thành ít nhất cũng phải từ tiếng trở lên, để hắn xem cô gái này ghê gớm đến cỡ nào!
- Bên kia còn một cái laptop, cô sử dụng đi
- Được
Nó lấy được laptop thì tiến lại chỗ ghế sofa. Ngồi xuống, chăm chú vào bản văn kiện. Rồi lại nhếch mép cười, đúng là người khác thì xử lý văn kiện này tốn rất nhiều thời gian nhưng nó thì chỉ cần một tiếng thôi là đủ! Nó mở laptop ra bắt đầu chú tâm làm việc. Mà cứ chú tâm làm thì nó không màng đến xung quanh chỉ chú tâm mình công việc mà thôi. Những cử chỉ ban nãy của nó, cái nhếch mép, ánh mắt khinh thường kia trông thật quyến rũ. Trông khuôn mặt ngố kia nhưng cử chỉ lại cao sang và quyến rũ kia có thật là một cô gái tầm thường không? Hắn nhìn nó chằm chằm, khóe miệng nhếch lên. Thú vị lắm! Trò chơi này hắn rất hứng thú, hắn thật sự muốn tìm ra sự thật mà.
Hắn tiếp tục làm công việc của mình. Nó cũng làm công việc của mình
Một tiếng sau
- Chủ tịch, tôi làm xong rồi, tôi gửi qua cho chủ tịch rồi đấy ạ _ Nó nói với hắn
Máy tính hắn nhận được bản văn kiện đó. Hắn nhìn sơ qua, ngạc nhiên nhìn nó. Muốn soạn văn kiện này thời gian tốn rất nhiều, vậy mà cô gái ngốc này lại có thể hoàn thành trong vòng tiếng sao? Vậy cái nhếch mép ban nãy chính là khinh thường sao? Cô gái này dư sức làm luôn ấy chứ.
Thấy hắn ngạc nhiên, nó mỉm cười nhìn hắn. Chỉ có nhiêu đó mà đã khó thì làm sao nó quản lý công ty được chứ?
- Để tôi giúp nữa cho, dù sao tôi cũng là thư ký của ngài mà _ Nó nói xong, không đợi hắn đồng ý liền đem hơn nửa chồng giấy và hồ sơ trên bàn hắn đi.
Hắn chưa nói gì hết thì nó đã bắt đầu làm rồi. Lần đầu tiên! Có một người muốn giúp hắn, lại là một cô gái mà hắn không mấy thân thiết gì cả. Hắn chăm chú nhìn nó, sự nghi ngờ của hắn về cô gái này càng lớn. Bây giờ hiện thật chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ nhìn thấy bộ dáng thật của cô gái này!
Hai người cứ thế làm việc cho đến trưa thì mới xong. Có thể nói công việc của hắn ít hơn của nó nhiều, vậy mà hai người lại làm xong cùng một lúc. Sức làm việc của nó thật ghê gớm, hiện tại nhìn nó còn chẳng thấy mệt mỏi gì cả. Nhưng như vậy hắn mới càng nghi ngờ, chắc chắn cô gái này có một bộ não rất thông minh và làm việc rất nhiều rồi nên nhiêu đây công việc chẳng là gì cả.
- Rốt cuộc IQ của cô là bao nhiêu? _ Hắn bất giác mở miệng hỏi
Nó nghe thấy hắn nói, kí ức lại như ùa về.
“ Rốt cuộc IQ của em là bao nhiêu?
Có lẽ là hơn anh
Hừ, đúng là em rất giỏi. Điểm yếu của em là gì nhỉ?
... “
Ký ức này khiến nó thật muốn mỉm cười vui vẻ. Nó nhớ khi ấy hắn đã hỏi điểm yếu của nó là gì, nó đã suy nghĩ khá lâu nhưng cuối cùng đáp án lại chính là hắn. Nó nói không sai, nó không hề có điểm yếu nào cả ngoại trừ hắn, chỉ cần mất hắn hay hắn gặp chuyện gì nó sẽ điên lên mất. Bây giờ hắn lại hỏi câu hỏi này như ba năm về trước, liệu đây có phải là do cảm giác vẫn còn hay không?
- Có lẽ là hơn chủ tịch _ Vẫn câu trả lời như cậu nhưng chỉ là thay đổi cách xưng hô mà thôi, nó không sợ hắn nổi giận gì cả, chỉ thẳng thắn mà nói ra
Rất thẳng thắn! Rất kiêu ngạo! Hắn nhìn nó đầy uy nghiêm, cô gái này lại có thể nâng cao bản thân của mình như vậy! Nhưng quả thật nói không hề sai, chỉ với bằng việc ban nãy thì IQ của cô gái này có thể đã hơn hắn. - Tốt _ Hắn nhếch mép cười rồi nói
Nó định nói gì thêm thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, bước vào là một cô gái có mái tóc màu vàng. Rất xinh đẹp, khuôn mặt thì dịu dàng hiền lành. Cô gái này chính là người mặc bộ “ Công chúa ánh sáng “ cũng như là người hôm đó giúp hắn mặc áo - Phương Thanh.
Cô gái ấy đi vào trong rất tự nhiên, cứ như là nhà của mình vậy. Dù nó không ghét cô gái này nhưng cũng không có thiện cảm nào cả.
- Anh Tài, anh rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm đi? _ Giọng nói trong veo vang lên, nghe rất êm tai nhưng nội dung lại khiến hắn và nó đồng lượt nhíu mày
- Anh không rảnh. Lát nữa anh phải đi ăn cơm với đối tác rồi _ Hắn nói nhưng không lạnh lùng như thường ngày, có chút cưng chiều giữa anh trai và em gái vậy
- Vậy em đợi anh nhé. À mà còn cô gái này là ai ạ? _ Cô gái tên Phương Thanh này từ khi vào phòng hắn đã phát hiện có người con gái khác nhưng vẫn không quan tâm mấy, bây giờ mới hỏi
Nó cảm nhận được ánh mắt kì lạ kia của cô gái này nhưng vẫn không nhìn rõ ra được.
- Thư ký mới _ Hắn lơ đễnh nói
- Chào cô _ Nó hơi khom lưng về phía Phương Thanh
- Rất vui được gặp cô _ Phương Thanh mỉm cười rạng rỡ nhìn nó
- Mong cô giúp đỡ anh Tài nhiều nhé
Nó rõ ràng nghe thấy trong lời nói kia đầy vẻ uy hiếp. Nhưng chỉ có giữa con gái họ mới nghe ra được còn một người con trai như hắn nghe được sao?
- Vâng tôi sẽ cố gắng hết sức
- Tụi anh đi đây _ Hắn nói rồi rời khỏi bàn đi ra cửa
- Khoan đã, cà vạt của anh nhìn khó coi qua. Em chỉnh cho
Nó nhăn mày nhìn Phương Thanh, người khác nhìn vào còn tưởng họ là vợ chồng ấy chứ. Tâm tình của nó bỗng nặng nề đến khó tả.
Hắn cũng đứng im cho Phương Thanh tùy ý làm gì thì làm. Xong rồi thì dứt khoát ra khỏi cửa, nó đi theo đằng sau.
- Cô nên nhớ, không có việc gì thì hãy tránh xa anh ấy xa một chút đi
Nó khựng lại, xoay người lại nhìn Phương Thanh. Cô gái này khuôn mặt thay đổi nhanh chóng, khuôn mặt giận dữ hiện lên.
- Cô là gì của chủ tịch? _ Nó lạnh lùng hỏi lại
- Là người yêu anh ấy _ Phương Thanh có chút hoảng sợ nhìn nó, giọng nói ban nãy còn đáng sợ hơn cả hắn nữa
- Hừ, đừng quá ảo tưởng đi! _ Nói xong nó rời đi, bỏ lại Phương Thanh ngơ ngác nhìn ở phía sau
Sau khi ra khỏi phòng hắn một quãng khá xa, nó mới theo kịp hắn. Bước vào thang máy mà nó đã từng lần đi qua. Nhưng lần này là quang minh chính đại mà vào chứ không như lần trước, lén lén lút lút.
- Chủ tịch, chúng ta đi ăn cơm với đối tác sao ạ?
- Không, tôi cũng đói rồi. Đi ăn cơm chung không?
- A... Vâng, tôi rất sẵn lòng
Nó vui mừng không xuể luôn ấy chứ. Hắn với nó suốt năm nay lại được ngồi ăn cơm chung với nhau rồi!
Nhà hàng ABC
- Cô ăn gì?
- Tôi gọi gì cũng được ạ?
- Ừ
- Vậy cho tôi tôm hùm hấp rượu, thịt kho tiêu, canh hầm bào ngư, cua rang tỏi, súp gà hầm. Tôm hùm hấp rượu thì các anh sau khi hấp xong thì hấp sơ qua một lần nữa giúp tôi nhé _ Nó nhớ tất cả, nó từng hỏi hắn thích ăn gì để tự mình ghi nhớ vào đầu. Và suốt đấy thời gian nó vẫn chưa quên
Hắn ngạc nhiên nhìn nó, không phải vì giá tiền của món ăn mà là vì các món đó đều là món hắn thích ăn. Ngay cả món tôm hấp rượu, sở thích hấp sơ qua đó nó cũng nói trúng! Hắn nhìn nó mãi, sự nghi ngờ của hắn lại tăng lên. Có phải hắn đã từng nói cho cô gái này biết mình thích ăn gì không? Nhưng chỉ nói qua một lần mà cô gái này lại nhớ rõ đến vậy sao? Trong cuốn truyện “ Si tâm tuyệt đối “ cũng có đề cập đến phần này, cô gái kia có hỏi nam chính thích ăn gì, rồi khi nam chính trả lời thì đọc dáng của cô gái cứ như là đang nhớ vào trong đầu vậy. Giống đến % luôn!
Sau khi các món được dọn ra thì tôm hùm nó xé vỏ ra, để vào một chiếc đĩa khác. Cẩn thận đưa cho hắn nói
- Chủ tịch, ngài ăn đi
- Không phải trong giờ làm việc, không cần gọi tôi là chủ tịch. Với lại vì sao lại lột vỏ giùm tôi?
- À thì do tôi cũng định lột cho mình, nhưng nghĩ chủ tịch... a nhầm anh là cấp trên nên mới giúp luôn ạ. Dù gì cũng tiện tay cơ mà _ Nó giải thích với hắn
- Thật trùng hợp, những món mà cô gọi cũng y như sở thích của tôi! _ Hắn dò xét nhìn nó
- Đúng là rất trùng hợp ạ! _ Nó hơi hoảng sợ nhìn hắn
Hắn không nói gì nữa mà bắt đầu ăn. Lời nói ấy của cô gái này hắn nếu như tin thì không phải là kẻ ngốc sao? Cô gái này thật sự là cô gái mà người kia nói sao?
Hai người ăn trong im lặng, khi ăn xong thì nó định đi về nhưng hắn lại nói là muốn chở nó. Nó cũng không từ chối mà chấp nhận. Tâm tình của nó trở nên tốt hơn và rất vui vẻ
Tối về cả người dường như ngủ rất ngon, hắn thì cũng chẳng hiểu sao mình lại ngủ ngon như vậy...
End chap