Hôm sau, nó vui vẻ đi làm. Nhớ đến ngày hôm qua cùng hắn ăn cơm, nó như được trở lại cảnh tượng ba năm về trước vậy.
Nó vẫn đến sớm chỉ để được nhìn hắn. Nhìn thấy bóng dáng hắn nó vẫn cúi chào như ngày hôm qua. Chỉ là là lần này đôi giày màu đen kia lại dừng lại ngay trước mặt nó.
- Làm xong việc thì đến phòng tôi _ Vẫn là cái giọng lạnh lùng kia, nhưng nó lại cảm thấy thật ôn nhu. Chỉ cần có thể gần bên hắn, nó cũng đủ hạnh phúc rồi
- Vâng!
Đến khi thấy hắn rời đi, nó mới đứng thẳng lên. Trên môi vẫn còn nụ cười đẹp đẽ kia.
Nó nhanh chóng làm việc không ngừng nghỉ. Cho đến tiếng đồng hồ sau, các công việc trong hôm nay, nó đã hoàn thành xong. Nó khẽ thở phào, rồi nhanh chóng đến phòng của hắn.
Cốc cốc cốc
- Vào đi
Nó mở cửa rồi tiến vào, nhìn hắn rồi im lặng im tiến vào bên trong. Đứng trước mặt hắn, nhìn từng đường nét trên khuôn mặt hắn, khiến nó thật muốn sờ vào. Khuôn mặt kia hoàn hảo đến độ chẳng thể nào chỉnh sửa được nữa! Đôi mắt tím kia như hấp dẫn ánh nhìn của người khác nhưng khi nhìn vào rồi lại sợ không thể nào thoát ra, đã thế còn đeo kính nữa, trông hắn thật đẹp trai nha. Mái tóc màu tím kia như đang thể hiện sự cao quý nhưng lại bí ẩn của hắn, nó rất thích mái tóc này vì mái tóc này có màu tóc giống y hệt nó, cho đến bây giờ có lẽ chỉ có nó và hắn mới có màu tóc này. Từng đường nét trên khuôn mặt kia chẳng biết tự bao giờ đã khắc sâu vào lý trí, vào tim nó mất rồi nhưng nó lại không hề phản đối, nó muốn mình luôn nhớ đến hắn. Nhưng hắn có như vậy không? Liệu trong tim hắn có còn một chút hình ảnh gì của nó không? Nó chẳng thể nào biết được.
- Chủ tịch có gì cần dặn dò sao ạ? _ Nó lên tiếng nói trước
- Có muốn giúp tôi không? _ Hắn ngước đầu lên nhìn nó
Trong lòng lại thầm nghĩ vì sao mình lại nói như vậy? Không phải hắn là chủ tịch sao? Cô gái này là thư ký của hắn mà, vậy thì hắn tất nhiên phải có quyền sai khiến cô gái này làm việc được mà. Nhưng ban nãy hắn nói cứ như đang muốn nghe ý kiến của nó vậy, chỉ cần nó nói không muốn liệu có phải hắn cũng sẽ không ép không? Bao nhiêu đây công việc, không phải hắn làm không được mà là vì hắn lại nhớ đến cảnh tượng hôm qua, cô gái ngố ngố này chăm chú làm việc.
- Có, tôi rất muốn giúp _ Nó gật đầu lia lịa, nói rất vui vẻ
- Vậy cô làm đi _ Hắn gật đầu rồi tiếp tục làm việc
Nó được sự đồng ý của hắn thì lại gần bàn hắn, lấy phân nửa đống giấy trên bàn, ngồi lại chỗ sofa kia rồi nhanh chóng lấy laptop trong phòng, nhanh chóng làm việc.
Hắn thì có chút ngạc nhiên nhìn nó. Dù đã biết cô gái này có một bộ não rất kinh khủng nhưng không ngờ lại kinh khủng đến như vậy! Vị trí để cái laptop kia hắn chỉ nói qua một lần, còn chưa kể phòng này rất rộng, vậy mà cô gái này lại tìm ra dễ dàng!Hắn lại tự hỏi, cô gái này còn những bí mật gì nữa đây?
Hai người cứ làm việc liên tục cho đến chiều tối thì mới xong.
- Chủ tịch, lát nữa còn có buổi tiệc do công ty Ower mời, thiệp cũng đã đưa cho chúng ta rồi. Chủ tịch có muốn tham dự không ạ?
Hắn toan trả lời là không đi, nhưng rồi lại im lặng suy nghĩ. Nhìn nó chằm chằm, nếu như hắn mang nó theo thì sẽ thấy được hình dáng gì đây?
- Đi, mấy giờ?
- Còn một tiếng nữa là bắt đầu ạ
- Được, chúng ta đi!
- Chúng ta? _ Nó khó hiểu nhìn hắn
- Cô không muốn đi?
- Đi!
Nó chẳng hiểu sao hắn lại muốn nó đi cùng. Theo như nó biết thì công ty Ower này cũng rất phát triển thành đạt, cũng rất giàu có đi. Nhưng vì sao lại là nó đi? Nó cũng chẳng thèm suy nghĩ nữa vì sự vui mừng kia đã lấn áp tất cả.
Tiệm quần áo
- Chào mừng quý khách _ Hắn và nó bước vào bên trong thì đã nghe thấy tiếng của một cô gái nói
- Chọn cho cô gái này một chiếc váy đi _ Hắn đẩy nó lên trước mặt cô nhân viên đó
- Vâng, quý khách cứ tin tưởng ở chúng tôi _ Cô nhân viên xuýt xoa nhìn hắn, hắn thật đẹp trai quá đi!
Hai người tiến vào bên trong, bầu không gian bỗng yên tĩnh, khác hẳn ở bên ngoài.
- Chào cô chủ _ Cô nhân viên ban nãy cười nói bây giờ lại cúi người trước mặt nó, vẻ mặt cung kính
- Không cần nhiều quy tắc như vậy. Nhưng cô nhận ra sao?
- Dù đôi mắt và mái tóc đã thay đổi màu sắc nhưng khi cô chủ nhìn tôi, vẫn là cái ánh mắt kia _ Cô gái này lại cung kính nói
- Được rồi, cô tạm thời ra ngoài đi _ Nó nói với cô gái
- Vâng, thưa cô chủ
Nó nhìn xung quanh rồi khẽ thở dài. Trên đường hắn chở nó đi, ai biết được là hắn muốn chỉnh hình dáng của nó lại. Nhưng nói cũng đúng nếu như nó ăn mặc như vậy đi dự tiệc với hắn không phải là sẽ làm mất mặt hắn sao? Nhưng cũng thật trùng hợp, nơi hắn đưa nó đến lại là chi nhánh của công ty nó. Trên đời này thật sự nhiều trùng hợp!!
Căn phòng nó đang ở đó chính là căn phòng được thiết kế riêng của nó. Trong này luôn được dọn dẹp sạch sẽ và chỉ có mình nó mới được sử dụng. Trong đây có đầy đủ các dụng cụ là đẹp, tất cả đều có đủ, đều là hàng hiếm. Nhưng nếu như nó thay đổi quá thì cũng sẽ lộ ra vẻ nghi ngờ nên cũng chỉ đành chỉnh chu một chút thôi.
Còn hắn ở bên ngoài ngồi chờ đợi, không để hắn chờ quá lâu, ' sau cô gái nhân viên kia đã trở ra với một cô gái khá là xinh đẹp.
Hắn ngẩn ngơ nhìn cô gái trước mặt này. Cô gái này mặc một chiếc váy màu trắng tinh khiết, chỉ dài đến đầu gối. Bên eo có một cái nơ màu hồng trông rất đáng yêu. Chiếc váy nhìn sơ qua cũng biết là hàng đắt tiền, bởi vì cách thiết kế của nó rất sang trọng. Cô gái mặc chiếc váy này chỉ ngắn đến đầu gối nên lộ ra một nửa đôi chân xinh đẹp kia. Làn da lại mịn màng, trắng sáng khó tả được, chỉ nhìn thôi mà đã thấy ghen tị, đó chính là giữa con gái đối với con gái. Ngay cổ có đeo một sợi dây chuyền thiết kế đơn giản nhưng lại không kém phần trang nhã. Bây giờ chính là đến khuôn mặt, đôi mắt kia vẫn là màu đen, mái tóc kia cũng là màu đen nốt. Nhưng mái tóc lại được xõa ra đơn giản, phần đuôi tóc xoăn xoăn trông thật quyến rũ. Đôi môi kia có chút đo đỏ, nhìn rất hấp dẫn. Nhưng chỉ còn một cái không thể nào thích hợp đó chính là cặp kính kia, nó to đến mức che gần hết cả khuôn mặt này. Và cô gái này không ai khác chính là thư ký của hắn - Thượng Lam Uyển Nhi. Hắn khá hài lòng nhìn nó, định tiến đến tháo kính ra thì phản xạ của nó đã nhanh hơn. Cầm chặt mắt kính, nhìn hắn nói
- Chủ tịch, không có mắt kính tôi không thể nào nhìn thấy rõ!
Hắn đứng khựng lại rồi xoay người tính tiền, nó ở phía sau đi theo hắn. Trước khi ra đến cửa, đằng sau những nhân viên ở đó đều đồng thời cúi chào và nói
- Tạm biệt cô chủ
...
Khi hai người đến bữa tiệc thì cũng vừa lúc bữa tiệc bắt đầu.
- Anh Tài _ Có một giọng nói vang lên
Nó nhìn sang hướng phát ra giọng nói đó, rồi lại trầm mặc nhìn. Nói trùng hợp đúng thật là trùng hợp! Không ngờ lại gặp Phương Thanh ở đây.
Hắn cũng nhận ra giọng nói này, nhưng cũng chẳng để tâm bao nhiêu cả.
Phương Thanh chạy lại gần bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay hắn, miệng cười khúc khích. Trong khoảnh khắc khi ôm lấy cánh tay hắn, nó nhận thấy ánh mắt liếc nhìn cảnh cáo của Phương Thanh. Trong lòng nó cười lạnh, cô gái này thật quá ngu ngốc đi!
- Anh Tài à, không ngờ à anh sẽ đến đấy _ Phương Thanh mỉm cười nhìn hắn
- Ừ
Nó đứng một bên nhìn hai người, người hỏi người trả lời. Nó như kẻ dư thừa đứng một góc, nhìn bóng dáng Phương Thanh đang lôi kéo hắn đi đến thăm hỏi từng người mà nó thấy khó chịu.
- Cô đừng đi lung tung _ Trước khi bị kéo đi hắn nói với nó một câu rồi đi theo Phương Thanh
Nghe thấy hắn nói, mà sự khó chịu của nó cũng giảm đi. Hắn không xem nó là người dư thừa, đối với hắn nó vẫn hiện diện. Nó lại gần bàn nước, lấy một ly sữa lên uống. Rồi đi ra ngoài hóng không khí.
Nói ra thì chỗ này cũng rất đẹp. Bên trong là bữa tiệc còn bên ngoài lại rất rộng lớn, ở giữa còn có cái hồ bơi lớn nữa. Nó đi vòng vòng gần đó, ở bên ngoài không có nhiều người cho lắm, gió bắt đầu nổi lên, thổi tung mái tóc của nó. Nó từ từ tiến lại gần hồ bơi, nhìn ngắm mình đang phản chiếu dưới hồ bơi, nó nhếch mép cười, ngay cả nó cũng chưa chắc nhận ra mình thì hắn - một người không còn nhớ ra nó là ai thì có nhận ra chăng? Nó miên man suy nghĩ mà không màng đến xung quanh.
Ầm
Nước hồ bắn tung tóe lên, nó vùng vẫy ở trong hồ. Ánh mắt lạnh lùng nhìn người ở trên hồ, cô gái đó đang ngạo nghễ nhìn nó. Cô gái này lại chính là Phương Thanh, người ban nãy đẩy ngã nó xuống hồ. Nói ra thì nó biết bơi nhưng điều tệ nhất đó chính là nó lại bị bông gân ngay bây giờ! Nó cố gắng hít thở không khí nhưng cứ vùng vẫy thì lại càng chìm xuống đáy, nó hoảng sợ, vẻ mặt đau đớn nhưng lại bất lực. Trước khi chìm xuống, trước khi mất đi ý thức nó nghe thấy cô gái Phương Thanh này gọi người đến cứu, nó trong lòng cười lạnh, dù không hiểu rõ con người này nhưng nó biết cô gái này rất hiền lành và lương thiện. Nhưng chẳng lẽ? Cũng vì yêu nên mới thay đổi như vậy? Làm sao trách cô đây? Chỉ trách hắn có quá nhiều người yêu đi...Trước khi mắt nhắm lại, nó nhìn thấy hình như có người lao xuống cứu nó, hình như là một người con trai. Liệu có phải là hắn không? Nó chưa kịp nhìn rõ thì đã nhắm chặt mắt lại rồi.
Người cứu nó chính là hắn. Hắn nhanh chóng giúp nó nhả hết nước ra, cố gắng giúp nó tỉnh dậy. Chẳng hiểu sao tim hắn lại nhói đau, rất đau, nhìn nó hai mắt nhắm nghiền lại, hắn càng đau đớn không ngừng. Sau một hồi cố gắng cuối cùng nó cũng tỉnh lại, lúc mở mắt người đầu tiên mà nó nhìn thấy chính là hắn. Là cặp mắt tím kia không mang sự lạnh lùng và xa lạ trước khi nữa mà thay vào đó chính là sự lo lắng, vui mừng và... có chút đau đớn?
Nó từ từ ngồi dậy, nhìn thấy khuôn mặt bất mãn của Phương Thanh, nó lại cười nhạt. Rồi lại sực nhớ nó mới ngã xuống hồ, tức là tóc nó đã thấm nước? Nó hoảng sợ nhìn tóc mình, nhìn thấy đuôi tóc có chút tím tím. Rồi lại nhớ đến mắt kính của nó đã rớt xuống hồ, nỗi sợ lại càng tăng lên.
Không quan tâm gì nữa, nó nhanh chóng đứng dậy, chạy thật nhanh rời khỏi đây. Vì quá bất ngờ nên không ai cản được gì, hắn cũng đứng im. Đến khi nó chạy được một khoảng xa thì hắn mới đuổi theo.
Chạy được một khoảng khá xa thì nó mới cảm nhận được nỗi đau ở dưới chân. Rất đau đớn, nó nhăn mặt lại. Nhìn thấy cách nó không xa là hắn, nó bất chấp tất cả, dùng hết sức mà chạy. Chạy đến một nơi nào đó, nó cũng chẳng rõ nhưng lại thấy có quần áo. Nó nhanh chóng cởi chiếc váy ướt ra, mặc bộ quần áo khác vào. Nhìn vào gương nó thấy tóc mình đã hoàn toàn thành màu tím rồi, còn kính áp tròng kia lại không biết rớt ra từ khi nào cả, nhưng mong là hắn không thấy. Nhìn theo biểu hiện ban nãy, chắc có lẽ hắn vẫn chưa thấy.
Nó lau tóc cho bớt ướt đi, mở cửa nhìn xung quanh không có người, nó chạy ra ngoài. Chạy được một khoảng thì lại đâm vào một bờ ngực. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, mắt nó mở to, đây chẳng phải là bờ ngực mà nó luôn nhớ đến suốt năm sao? Mùi hương này quá quen thuộc. Sợ hãi lại chồng chất càng nhiều, tim nó đạp nhanh. Đã suốt năm, năm! Nó đã muốn tựa vào bờ ngực này lâu rồi, cảm giác đó thật yên bình biết mấy. Nước mắt nó bỗng lại trào ra, nước mắt không ngừng rơi, cứ thế mà thấm vào áo hắn.
Còn hắn, từ khi đụng trúng cô gái này thì đã bực bội vô cùng, định đẩy ra đi tìm cô gái kia thì lại cứng đờ nhìn cô gái này, hắn ngạc nhiên nhìn, mái tóc này có màu tóc y hệt hắn!! Mái tóc rất dài, nhìn có vẻ rất mượt. Mái tóc có màu tóc y hệt hắn?! Có phải đó chính là cô gái mà người kia nói không? Là người mà hắn đã lật tung cả nơi này cũng chẳng tìm ra.
Chưa kịp hỏi gì thì đã thấy trong ngực mình không còn hơi ấm nữa, bỗng hắn có chút hụt hẫng. Ban nãy là hắn không để ý, ban nãy tim hắn đập rất nhanh.
Hắn phản xạ nhanh chóng. Bắt tay của cô gái này lại.
Nó đứng khựng lại, im lặng.
- Cô là Mạc Tử Băng? _ Hắn mở miệng nói
- Anh biết tôi? _ Nó đáp lại
- Đáng lẽ ra người biết rõ tôi phải là cô chứ? _ Hấn híp mắt nhìn bóng lưng nó
- Ý anh là gì?
- Đừng giả ngốc với tôi. Vì sao bao nhiêu lâu nay cô lại không xuất hiện trước mặt tôi? _ Chẳng hiểu sao hiện nay hắn rất muốn biết câu trả lời
- Nếu tôi xuất hiện thì liệu anh có nhận ra tôi không? _ Giọng nói của nó chua xót, đầy bi thương
-... _ Hắn im lặng, nó nói phải, gặp rồi thì hắn sẽ nhớ ra sao?
- Chỉ cần đến một lúc nào đó anh sẽ biết tất cả và nhớ ra mọi thứ. Tôi tin là như vậy
Nói xong nó dứt tay ra khỏi tay hắn, nhanh chóng rời đi. Còn hắn ở phía sau lại nhìn bóng dáng nó lần nữa. Đây đã là lần thứ hắn nhìn bóng dáng này rồi, lần trước hắn chỉ nhìn thấy mái tóc bí ẩn này trong màn đêm tối kia, bóng lưng thật cao quý. Còn lần thứ đó chính là lúc này, hắn nhìn thấy sự bi thương ở bóng lưng đó, bóng lưng đó thật cô độc. Tim hắn khẽ nhói lên, hắn tự nghĩ rằng có phải vì trái tim này lúc trước yêu sâu đậm cô gái này, trái tim này đã thuộc về cô gái ấy không? Nếu không thì vì sao tim hắn đau đến như thế?
Hắn cũng nhanh chóng rời khỏi đó. Đêm đến, hắn không thể nào ngủ được mà cứ suy nghĩ về cô gái đó, biết đến khi nào hắn mới biết và nhớ tất cả mọi chuyện đây?
Còn nó, cũng chẳng ngủ được. Cảm giác gần gũi hắn ban nãy thật khiến nó nhớ thương. Nó thật sự rất nhớ, nhưng vì sao ban nãy nó lại không xoay người lại, chạy lại ôm hắn thật chặt? Có lẽ thời gian vẫn chưa cho phép, nó sẽ đợi, sẽ cố gắng chờ đợi. Nó tin hắn sẽ nhớ, nó tin hắn vẫn còn yêu thương nó. Nó tin...
End chap