Nó vẫn là thư ký của hắn, vẫn cùng hắn đi làm. Hằng ngày đều gặp nhau, như vậy thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. Nó nghĩ rằng, dù hắn không nhớ ra thì chỉ cần hiện tại vẫn như vậy thôi cũng đã mãn nguyện rồi. Thật sự nó không cần gì nhiều nữa...
Nhưng giờ nó mới để ý đến là từ khi sau chuyện nó bị Phương Thanh đẩy ngã xuống nước thì cũng không còn gặp lại nữa. Trực giác mách bảo với nó rằng, chuyện không hề đơn giản như vậy. Chỉ là hiện tại, nó vẫn chưa thể nào đoán được hành động tiếp theo của cô gái đó. Nó nhận ra rằng, cô gái đó rất đơn thuần, rất thanh khiết nhưng cô gái Phương Thanh này cũng giống Anh Thư, cũng vì tình yêu mà mù quáng mà đánh mất bản thân. Nó không hề trách người, ngay cả bản thân nó khi yêu hắn, cũng đã đánh mất đi lý trí.
Nó cảm thông cho họ, nhưng nếu làm hại đến tình cảm của giữa hai người thì nó sẽ không nhân nhượng nữa. Nó đã đánh mất hắn đi một lần, nó sẽ không ngu ngốc mà đánh mất thêm một lần nữa! Nó phải giữ gìn tình yêu này, khiến cho nó không thể nào vụt tắt đi.
Sóng gió nào còn đau đớn như chuyện của năm trước nữa? Chỉ cần có hắn bên cạnh, nó vẫn sẽ vượt qua mọi cản trở để có thể bình yên mà ở bên cạnh hắn. Chắc chắn là như vậy rồi!
Suy nghĩ một hồi lâu mà nó không nhận ra hắn đã đứng trước mặt nhìn nó tựa lúc nào. Nó ngạc nhiên nhìn hắn
- Chủ tịch! _ Nó đứng lên, cúi đầu chào hắn
- Nếu thật sự tôi không biết được khuôn mặt của em thì tôi vẫn sẽ bị gạt cho đến giờ _ Hắn cười nói
- Chủ tịch! Em đã từng rất tự tin về khả năng diễn xuất của mình. Nhưng năm trước, anh lại nhận ra được sự giả tạo ở em, rồi lật khuôn mặt giả tạo của em ra! Cho đến hiện tại, anh vẫn như vậy _ Nó nhìn hắn nói không cam tâm nhưng vẫn cảm thấy thật may mắn thì hắn đã tìm hiểu sự giả tạo ấy...
- Em không cam tâm? _ Hắn nhếch lông mày lên hỏi nó với vẻ thách thức
- Thật là không cam tâm nhưng cũng chính vì vậy mà em mới yêu anh. Anh là người đầu tiên khi đó dám tìm hiểu em và có thể nhận ra cái sự giả tạo đấy. Cũng chỉ có anh mà thôi _ Nó nhìn thẳng vào mắt hắn, nói những lời thật lòng, đáp trả lại sự thách thức của hắn
-... _ Hắn im lặng, cô gái này dù lúc nào đi nữa cũng khiến hắn phải im lặng ngắm nhìn mình, rồi tự hỏi vì sao cô gái này lại có thể tỏa sáng đến như vậy?
- Lát nữa sẽ có buổi tiệc của các công ty lớn khác. Chủ tịch có muốn tham dự không? _ Nó cung kính nói, y như mình là thư ký thật sự
- Tham dự _ hắn trả lời nhất khoát, ánh mắt vẫn nhìn nó chằm chầm
- Vậy giờ đồng hồ sau là sẽ bắt đầu. Mong chủ tịch chuẩn bị _ Nó nói nhẹ nhàng
- Người nên chuẩn bị là em mới đúng _ hắn cười nhàn hạ nói
- Chủ tịch, ngài đừng lo lắng. Thư ký này sẽ không làm ngài thất vọng _ Nó nhếch mép cười Hắn gật đầu rồi đi đến phòng làm việc của mình. Còn nó thì đi chuẩn bị cho bản thân mình...
Một lát sau, thời gian đi tham dự tiệc cũng đã đến. Hắn ăn mặc sang trọng, lịch lãm, nhìn rất tuấn mĩ. Với vẻ mặt lạnh lùng đó càng khiến người nhìn chẳng thể nào rời mắt và cũng không thể nào không sợ hãi.
Hắn đợi nó ở ngoài công ty, cách xa một khoảng. Hắn không hề tức giận vì phải đợi lâu, hắn càng mong chờ về vẻ hóa trang lần này của nó hơn.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã nhìn thấy cô gái thư ký của mình xinh đẹp trong chiếc váy màu trắng tinh khiết kia.
Nó mặc chiếc váy màu trắng, đơn thuầm nhưng thật sạch và đẹp đẽ. Chiếc váy này hoa văn rất ít, nhưng không vì vậy mà làm mất đi vẻ đẹp vốn có của nó. Chỉ dài đến đầu gối, để lộ ra đôi chân thon gọn, trắng nõn. Mái tóc vẫn là màu đen, được búi lên đơn giản. Khuôn mặt vẫn đeo mắt kính, nhưng lần này lại không to nhe lần trước, nhìn rất hợp khuôn mặt của nó. Nhất là đôi môi anh đào kia, trông thạt mềm mại và quyến rũ. Hắn như bất động nhìn nó trong vô thức.
Trong đầu, hắn đang liên tưởng đến cô gái có mái tóc màu tím rực rỡ mặc chiếc váy màu đen bí ẩn kia, vẻ mặt lạnh lùng, tỏa ra sức áp bức không thể nào tránh được, vô thức mà bị cuốn vào đó. Nhưng hiện tại, cũng là cô gái đó, nhưng lại thay đổi màu tóc và đôi mắt. Nhìn nó hiện tại y như một thiên thần, trong sáng và lương thiện. Nếu như nói, cô gái này và cô gái ở đêm diễn đó là cùng một người thì chắc chắn sẽ không ai tin được. Ngay cả hắn nếu như không biết được sự thẩn thì hắn cũng không tin.
- Chủ tịch à. Ngài đang suy nghĩ chuyện gì mà thất thần thế? _ Nó ngồi vào trong xe, thấy hắn luôn nhìn mình, nó lên tiếng chọc ghẹo
- Không phải vì em sao?
- Em đã làm gì nào? _ Nó ngu ngốc hỏi lại
- Ăn mặc đẹp như vậy, câu mất hồn tôi rồi!
- Nếu không ăn mặc đẹp một chút thì sẽ làm mất mặt chủ tịch lắm _ Nó cười nhẹ nói
Hắn không nói gì nữa. Lái xe chạy đi
Bữa tiệc rất hoành tráng, đèn được trang trí rất lộng lẫy, có thể nói là xa hoa tráng lệ.
Nó có nhận ra vài người là chủ tịch của công ty lớn. Chỉ là xung quanh họ đều có cô gái rất xinh đẹp, ngang hàng với người mẫu chứ đùa. Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mình nó là “ đơn giản “ nhất. Nó thật muốn cười mà, như vậy không phải là dễ bị phát hiện nó kì lạ sao?
Như đoán được ý nghĩ của nó. Hắn cười nhẹ, nói
- Họ ra sao là chuyện của họ. Đừng để ý quá nhiều, vả lại không phải em cũng rất đẹp sao?
- Em mà để ý sao? Chỉ là em đơn giản như vậy, sẽ làm họ chú ý đến?
- Dù em như thế nào đều khiến người khác không tự chủ được mà chú ý thôi
- Từ lúc nào miệng anh ngọt như thế?
- Tôi cũng chẳng biết nữa
- Anh đi chào hỏi bọn họ đi _ Nó đẩy hắn đi, động tác rất trẻ con - Em đừng đi đâu đấy
Nói rồi hắn và nó tách ra, nó đi đến bàn để nước. Lấy một ly sữa lên húp vài ngụm, vị ngọt thấm vào lưỡi khiến nó cười vui vẻ.
Đang tận hưởng bầu không gian riêng của mình thì lại có người không chịu để yên.
- Đây chẳng phải thư ký của anh Tài sao? _ giọng nói trong trẻo vang lên, khá nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của nó. Chỉ nghe giọng nói thôi, nó cũng có thể đoán ra người đó là ai
- Chào cô, tiểu thư Phương Thanh _ Nó khẽ khom lưng, cung kính chào
- Tôi đã bảo cô tránh xa anh ấy ra nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nghe lời tôi? _ Phương Thanh nhìn nó bằng ánh mắt chán ghét
- Tôi thân là thư ký của chủ tịch thì tránh xa bằng cách nào ạ? _ Nó ngu ngốc hỏi lại khiến cho Phương Thanh tức giận không thôi
- Hừ! Cô hiểu tôi đang nói gì. Cô không xứng ở bên cạnh anh ấy!
- Tiểu thư Phương, tôi cũng chẳng nói nhiều với cô. Tôi yêu chủ tịch! Dù cô có nói gì tôi cũng không tránh xa anh ấy ra!! _ Nó tức giận, nhìn Phương Thanh bằng đôi mắt giận dữ.
Phương Thanh ngạc nhiên khi nhì vào ánh mắt đó của nó. Phải thừa nhận rằng, mỗi khi nhìn vào đôi mắt đó cô không tự chủ được mà bị nó cuốn hút vào. Hiện tại đôi mắt thường ngày trầm lặng kia lại đang nhìn cô với đôi mắt tức giận. Khiến cô rất sợ hãi...
Nhưng nghe được những gì nó nói, cô gạt bỏ sự sợ hãi đó. Trợn mắt nhìn nó, khuôn mặt đỏ lên.
- Cô nói lại lần nữa!
- Cô bị điếc? Được, nghe cho kỹ đây. Tôi yêu chủ tịch, tôi sẽ không tránh xa anh ấy! Cô là gì của anh ấy? Tốt nhất là cô biết kiềm chế lại hành động của bản thân đi. Đừng để tôi ra tay với cô! _ nó giận dữ nói
Chát
Tiếng chát vang lên khắp phòng.Mọi người đều ngừng hành động lại, nhìn về hướng phát ra tiếng mà hiếu kì.
Hắn cũng như vậy, nhìn về hướng đó thì thấy nó đang nhìn cô gái trước mặt mình bằng ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ. Hắn nhận ra cô gái đó chính là Phương Thanh. Tiếng động ban nãy chính là Phương Thanh đã tát nó? Hắn lạnh lùng nhìn Phương Thanh. Ánh mắt có chất chứa sự thất vọng.
Còn nó, khi bị tát, bên trái rất rát, hình như lực đánh ban nãy có thể in cả bàn tay lên khuôn mặt nó rồi. Nó không hề làm gì cả, đứng yên nhìn Phương Thanh, ánh mắt lạnh buốt.
Sau khi đánh nó một bạt tay vào bên má, Phương Thanh mới hoảng sợ. Vì sao mình lại có thể làm như vậy?
Bỗng cô cảm nhận được, sau lưng mình có một ánh mắt nhìn mình. Cô sợ hãi xoay đầu lại nhìn, cặp mắt trong veo của cô đụng phải đôi mắt màu tím quyến rũ kia đang nhìn cô lạnh lùng. Tim cô bất giác đau lên dữ dội.
Cô nhìn thấy hắn đang từ từ bước đến chỗ mình, trực giác mách bảo cô rằng, chuyện ban nãy cô làm là sai hoàn toàn.
Hắn khi bước đến chỗ Phương Thanh có khựng vài giây, nhìn cô đầy vẻ thất vọng, rồi sau đó đi lướt qua cô. Nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn, cô như chết sững.
Còn hắn, hắn nhanh chóng nắm cổ tay của nó, đi khỏi bữa tiệc trước sự bàng hoàng của mọi người. Khi rời khỏi hắn đồng loạt nhìn những người trong phòng, vì là buổi tiệc dành cho những công ty lớn nên cũng chẳng có bao nhiêu người. Hắn nhìn họ với ánh mắt cảnh cáo, họ liền hiểu ý mà im lặng. Hắn và nó đi khỏi không bao lâu thì Phương Thanh mới hoàn hồn, cô đau đớn không thôi...
Sau khi rời khỏi đó, hắn kéo nó đến một nơi khá vắng vẻ, hắn cũng chẳng biết là ở đâu. Rồi hắn cũng dừng lại, xoay người lại nhìn nó. Khuôn mặt trông rất đẹp nhưng lại có một bàn tay màu đỏ ửng bên má trái. Người khác nhìn sẽ đau lòng không thôi nói chi hắn? Tim hắn như bị dao cứa vào, đau đớn không ngừng.
Hắn đưa tay lên tháo mắt kính của nó ra. Khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, chỉ là đôi mắt đó vẫn là màu đen. Hắn đưa tay lên cái bạt tay đó, nhẹ nhàng xoa như mình có lỗi
- Tôi xin lỗi _ Ánh mắt hắn hiện lên vẻ hối hận
- Vì sao? _ Nó khó hiểu nhìn hắn
- Vì đã không bảo vệ được em khi em bị đánh _ Lời nói hắn như một lời thú tội, nghe rất đáng yêu
- Không sao, em chẳng thấy đau chút nào _ Nó cầm tay hắn, nhẹ nhàng nói. Nói thật là đau chứ nhưng nghe những lời hắn nói, nó chẳng còn đau chút nào nữa cả
Hắn ôm nó vào lòng, cảm thấy mình thật vô dụng. Bầu trời đột nhiên tối lại, bắt đầu mưa.
Nó và hắn vẫn không có ý định rời đi. Nó cảm nhận được, cơn mưa này không nặng hạt, đơn thuần chỉ là mưa nhẹ nhàng mà thôi. Cũng như tâm trạng hiện tại của nó, chỉ đơn giản là hạnh phúc.
Nó tách khỏi cái ôm cả hắn. Nhìn hắn thật kỹ, rồi nó tháo kính áp tròng ra. Đôi mắt màu tím hiện ra, thật đẹp, hai đôi mắt như hòa làm một, nhìn nhau.
- Liệu em có thể nhảy với anh lần nữa không?
- Được
Hắn đưa tay đến trước mặt nó, nó đặt tay mình lên lòng bàn tay hắn. Hai người cùng nhau khiêu vũ, tâm trạng hiện tại của hai người họ đều rất tốt, rất hạnh phúc.
Họ nhìn nhau, cứ như đang muốn nói hết tâm tình của bản thân mình vậy. Nhảy được một lúc, hắn thấy tóc nó từ đen đã chuyển sang màu tím nguyên bản. Hiện tại, nó đã trở lại hình dáng trước kia. Rất đẹp...
Mưa tạnh, hai người cùng vừa lúc nhảy xong. Họ cùng nhau đi về, tay nắm tay, mỉm cười với nhau. Trông thật hạnh phúc.
Họ không biết rằng khi mưa tạnh, lại có cầu vồng xuất hiện...
End chap