Ngày hôm sau, hắn vẫn tiếp tục đến bệnh viện thăm nó. Vẫn ngồi bên cạnh ngắm nhìn nó một cách bình yên. Hắn khẽ thở dài, lại nắm lấy bàn tay của nó, nhẹ nhàng nắm lấy nói
- Tử Băng, mấy ngày nay đều quen có em bên cạnh, giờ không còn thấy em nữa, anh thấy thật không được tự nhiên
-...
- Nghĩ lại, chúng ta đã trải qua nhiều thử thách rồi nhưng vì sao cho đến thử thách này thì em lại không vượt qua? Anh vẫn ở đây, có anh bên cạnh em rồi, em có thể nào vì anh mà tỉnh dậy không?
-...
- Em biết không? Lúc trước em có nói với anh là chỉ cần anh tỉnh lại thì em sẽ nghe theo anh phải không? Vậy bây giờ em thực hiện đi, tỉnh dậy đi!
-...
Đôi mắt hắn chứa đầy sự thất vọng, dù hắn nói gì, nó vẫn chỉ im lặng và nằm ở đó thôi. Biết làm gì đây? Hắn thật hận bản thân mình...
Cứ như vậy, hắn tự dằn vặt bản thân mình rằng mình có lỗi, hắn là một người vô dụng, nhìn người con gái mình yêu thương nằm ở đây, không rõ có tỉnh lại hay không, mà chỉ có thể đứng nhìn.
- Tử Băng, anh nhớ những gì mà trước kia anh đã nói. Anh biết, anh vẫn chưa thực hiện được, nhưng em có thể cho anh thêm cơ hội được không?
-...
Trái tim hắn như bị vỡ vụn, sự thất vọng dường như đã “ ăn “ mất đi sự hy vọng còn sót lại của hắn. Hắn cười chua xót, nhìn ngắm khuôn mặt tĩnh lặng kia, nếu như đôi mắt kia có thể mở ra thì chắc chắn sẽ khiến người khác rung động. Cũng chính vì đôi mắt đó mà đã làm gục ngã trái tim hắn, gục ngã lúc nào mà chẳng hay biết...
Đến chiều, hắn mới chịu rời đi, về nhà tắm xong rồi lại đến bệnh viện. Một ngày giờ, hầu như hắn dành hết một ngày chỉ để ở bên cạnh nhìn nó, nói chuyện với nó.
Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua, hắn chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nói chuyện với nó, ngắm nhìn nó. Trôi qua như vậy mà đã tháng trôi đi rồi...
Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng dịu nhẹ như đang nhẹ nhàng vuốt ve những tán lá xanh tươi đẹp kia. Thật sự rất ấm áp, nhưng đó là bề ngoài, có những người không như vậy, tựa như hắn...
Đã tháng trôi qua, hắn vẫn đều đặn đến bệnh viện để thăm nó. Những cô y tá làm việc ở đó dường như đã quen với bóng dáng của hắn, không có ngày nào mà hắn chẳng đến thăm một bệnh nhân. Hầu như chuyện tình của hắn và nó, những người đó đều biết, họ đều rất ngưỡng mộ hắn, ngưỡng mộ vì hắn có thể chờ đợi một cô gái chẳng biết có thể tỉnh dậy hay không. Cũng rất ngưỡng mộ cô gái kia vì tìm được một chàng trai yêu cô như vậy. Nhưng ai hiểu và biết được, đằng sau thứ tình cảm đáng ngưỡng mộ ấy lại chính là một câu chuyện bi thương đến nhường nào? Họ làm gì biết, tháng này đâu bằng năm của nó chờ hắn? Ai mà hiểu được, hắn đã phải dằn vặt bản thân mình như thế nào?
Vẻ ngoài là một chuyện nhưng bên trong lại là một chuyện khác. Tình cảm của hắn, chẳng thể nào phai mờ, cũng không thể nào nhạt đi được và cũng chẳng thể nào không tự dằn vặt mình.
Tình yêu họ là thật, đau khổ của họ cũng là thật nhưng hà cớ gì lại khiến hai người họ chịu hoàn cảnh như ngày hôm nay? Chẳng ai hiểu được, tình yêu giữa hai người liệu có vượt qua được gian nan này không?
Hắn vẫn đến bệnh viện như mọi hôm, vẫn là đến thăm và nói chuyện với nó. Khi nhìn thấy hắn bước vào bệnh viện, những cô y tá kia liền chú ý đến, nói:
- Người đàn ông kia nhìn đẹp trai quá! _ Một cô y tá thốt lên
- Cô mới đến làm nên không biết. Người đàn ông này nổi tiếng khắp bệnh viện chúng ta đấy, họ nói rằng, tháng nay, người đàn ông này luôn đến phòng thăm bệnh nhân. Đặc biệt là bệnh nhân đó chính là một cô gái rất xinh đẹp! Cô ta có một mái tóc màu tím y như người đàn ông đó, nhìn như bị mê hoặc. Tôi từng vào chăm sóc cho cô ấy, ban đầu cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái này. Ba tháng trước, cô ấy bị tai nạn dù cứu sống được nhưng bị hôn mê đến giờ. Ngày nào tôi cũng nhìn thấy người đàn ông này đến thăm cô gái đó. Nhìn bề ngoài có lẽ là rất giàu có, lại còn rất nam tính! Các cô y tá của bệnh viện chúng ta đổ hết rồi!
- Thật sao? _Cô gái y tá kia dường như rất ngạc nhiên
Còn hắn? Hắn mặc kệ tất cả ánh mắt, trong mắt hắn chỉ có nó, chỉ duy mình nó, vì thế tại sao lại phải quan tâm cô gái khác? Nhanh chóng đến phòng nó, hắn nhẹ nhàng mở cửa như lo sợ làm nó tỉnh giấc.
Nhấc bước tiến vào, ngồi đến bên cạnh nó như một thói quen. Im lặng, lại ngắm nhìn nó, ba tháng trôi qua rồi nhưng vẫn nằm ở đây. Chẳng biết hắn đã nói bao nhiêu với nó rồi, không biết hắn nhớ nó nhiều đến mức nào cả. Hắn chỉ biết rằng, hắn rất cần nó.
- Tử Băng, em ngủ đủ chưa? Em có thể nào tỉnh dậy không? Anh biết lỗi rồi, em tỉnh dậy đi!
-...
Hắn nắm lấy nó, nhẹ nhàng đưa lên má. Lặng lẽ khóc, hắn yếu đuối, hắn thật sự đã sợ mất nó thật rồi. Cảm giác đó khiến hắn chẳng thể nào kiềm chế được bản thân. Còn nhớ hồi còn nhỏ, khi đến năm tuổi là hắn đã không còn khóc một lần nào nữa cho đến gần đây. Khi nỗi đau quá lớn, con người ta chẳng thể nào kiềm được nước mắt.
Bỗng dưng bàn tay mà hắn đang nắm hình như đang chuyển động. Hắn mở to mắt nhìn vào bàn tay nó, rồi lại nhìn nó. Hy vọng tràn đầy trong ánh mắt hắn...
Hắn nhanh chóng gọi bác sĩ đến, còn hắn thì đứng sang một bên.
Tim hắn bỗng chốc lại rung lên dữ dội, cảm giác rằng hắn sẽ lại có thể nhìn thấy đôi mắt tím đẹp đẽ kia
End chap