Đã mấy giờ sáng, trời vẫn chưa có lên hẳn mà hắn chẳng chợt mắt chút nào. Ngồi bên chiếc giường chỉ màu trắng đơn độc đó mà nhìn hình bóng hắn thật cô độc. Còn hắn? Chẳng có giấy nào mà hắn rời khỏi tầm nhìn nó, vẫn thật bình yên mà nhìn nó.
Khuôn mặt nó cũng không quá xanh xao, nhưng nhìn thì thấy thật gầy yếu. Nhưng không vì vậy mà làm mất đi vẻ đẹp của nó, từng đường nét trên khuôn mặt nó vẫn thật tinh xảo, vẫn chẳng thay đổi gì cả. Vẫn là lông mi dài và cong. Vẫn là chiếc mũi cao và nhỏ nhắn nhìn thật đáng yêu. Vẫn là đôi môi nhỏ và đỏ kia trông thật quyến rũ. Đã năm rồi, nó thật sự vẫn chẳng thay đổi gì ngoài nhìn nó có sự gầy đi rõ rệt. Phải chăng chính là vì hắn? Hắn thật hận bản thân mình, thật căm ghét bản thân mình.
Nắm lấy bàn tay thon thả của nó, trong lòng hắn lại không thể không nghĩ đến lúc trước. Lúc trước, không biết hắn đã bao lần ngắm nhìn nó như vậy, lo lắng khi nó nằm ở chiếc giường lạnh lẽo này. Hắn đã tưởng chừng mình sẽ không thể nào để nó sẽ nằm ở chiếc giường này nữa, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn chẳng làm được, hắn thật vô dụng.
- Tử Băng, em biết không? Ngay lúc này, anh thấy bản thân mình thật vô dụng. Em ở ngay trước mặt mà lại nhìn như chẳng quen biết. Khiến em đau lòng, anh thật có lỗi _ Hắn thủ thỉ như lời thú tội của một đứa trẻ
-... _ Nó không nói gì, chỉ là nhắm mắt lại, nằm bất động ở đó
- Phải chăng em đang khiến anh cảm nhận được nỗi đau của em vào năm trước? Anh cảm nhận được rồi! Em có thể nào tỉnh dậy không? Anh sẽ chuộc tội _ Hắn lại tiếp tục thủ thỉ, người quen chỉ sợ nhìn thấy cảnh này mà kinh ngạc không thôi. Đường đường là một chủ tịch lạnh lùng thế kia nay lại như đứa trẻ ăn nói như kẻ bị tội?
Ngay bây giờ, hình tượng một người đàn ông lạnh lùng khó gần lại biến thành một người thật yếu đuối. Hắn khóc! Hắn thật sự khóc, ai có thể hiểu rằng hiện tại hắn đang sợ hãi đến mức nào? Thì ra năm trước, nó đã phải chịu đựng cái cảm giác sợ hãi này. Nó đã khóc nhiều đến mức nào? Có phải mắt đã sưng lên rất đau phải không? Hắn lại nhìn nó, hắn nhớ hắn đã từng nói chẳng có tình yêu nào mà bình yên cả, đều sẽ có sóng gió và gian nan. Nhưng liệu sóng gió này cứ lặp đi lặp lại khiến hắn và nó phải đau đớn đến như vậy? Còn gì đau hơn cơn đau từ tinh thần chứ?
Bỗng có một cuộc gọi đến cho hắn
- Alo?
- Chủ tịch. Hôm nay ngài có một cuộc họp rất quan trọng, không tham gia thì không được! _ Đây là giọng của Đông Nam, anh chàng này từ nãy giờ đều rất hối hả mà tìm chủ tịch mình, ngay cả cô gái thư ký kia cũng chẳng thấy đâu cả
-... _ Hắn im lặng, cuộc họp quan trọng! Nhưng hiện tại hắn chỉ muốn ở bên cạnh nó. Nhưng không đi cũng chẳng được. Nhìn nó một hồi, nghĩ đến sẽ như thế nào nếu nó ở ngay trước mặt hắn? Nó sẽ bảo hắn đi đi.
- ' nữa tôi sẽ đến _ Suy nghĩ một hồi hắn mới trả lời rồi cúp máy
- Băng, anh phải đi họp rồi. Em chờ anh nhé, anh sẽ quay lại sớm thôi _ Hắn luyến tiếc nhìn nó, chẳng muốn rời xa nó chút nào cả nhưng không được
Nói xong, hắn ra khỏi căn phòng.
Có ai hiểu rằng, đâu đó trong ý thức của nó nghe được những lời nói thủ thỉ đó của hắn, cảm thấy thật muốn tỉnh dậy ngay lập tức và ôm hắn vào lòng. Nhưng đó chỉ là ý thức nhỏ nhoi thôi, muốn làm lại là chuyện đằng khác. Ai mà biết được khi nghe những lời hắn nói, tim nó đã nhói lên đau đớn đến cỡ nào.
Không bao lâu sau, cô đến thăm nó. Bước vào căn phòng, cô đóng cửa. Ngồi xuống bên cạnh em gái mình, nhìn vào khuôn mặt của nó mà cô thấy thật đau lòng.
- Em gái à. Chị biết, em đã rất đau khổ, đã phải chịu nhiều tổn thương. Nhưng em gái à, chị biết em cũng rất mạnh mẽ, sóng gió này em không vượt qua được sao? Nhóc kia cũng đã nhớ được tất cả rồi, bây giờ chỉ còn chờ em tỉnh lại thôi. Em không muốn cùng tổ chức lễ cưới với chị và bạn thân em sao? Em mở mắt ra có được không? _ Cô khóc, nhìn đứa em gái của mình trải qua nhiều gian nan như vậy, thử hỏi ai mà chẳng cảm thấy đáng thương?
-...
Cô nhìn em gái mình, tin tưởng vào em mình. Tin tưởng vào tình yêu của đứa em mình, nhất quyết tin tưởng.
Cô cứ thế mà trò chuyện với nó một hồi rồi cũng rời đi.
End chap