Một năm sau
Hôm nay là một ngày trời rất đẹp, nắng dịu nhẹ, mây nhẹ nhàng trôi, mọi thứ quá đẹp đẽ đi. Cũng có thể vì hôm nay đẹp như vậy là vì có một chuyện đẹp sẽ xảy ra?
Phải đấy, hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất của ba cô gái xinh đẹp kia. Ai mà biết rằng, để có được như ngày hôm nay bọn họ đã trải qua những gì? Khốn khổ nhất đó chính là cuộc tình giữa nó và hắn. Nhưng dù có bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu gian nan thì đến cuối cùng, kết quả vẫn là trọn vẹn mà hạnh phúc bên nhau.
Đám cưới chính là ngày mà bất cứ người con gái nào cũng mong mình lấy được tấm chồng tốt. Mong được bên cạnh họ đến đầu bạc răng long, sống thật yên bình. Nó, cô, nhỏ cũng chẳng ngoại lệ.
Hắn, cậu và anh đã liên tục mấy ngày trang trí cho lễ cưới này, thiết kế đủ thứ. Họ đã chờ ngày này lâu lắm rồi, nếu bây giờ không nhanh chóng “ rước cục cưng “ của họ về nữa chứ. Chứ lỡ như lại có sóng gió gì đó ập đến thì họ còn biết tiếp ứng như thế nào đây?
Hôn lễ này rất trang trọng, lộng lẫy có, đẹp đẽ có, lung linh có luôn. Người khác nhìn vào mà hoa cả mắt, quá xa hoa, quá lộng lẫy đi. Người nhìn còn phải thốt lên ngạc nhiên, ai mà chẳng mong ngày hôn lễ của mình sẽ thật lộng lẫy chứ?
Hiện tại giờ sáng, hôn lễ chỉ còn cách một tiếng đồng hồ nữa thì sẽ bắt đầu. Hắn, anh và cậu đã có mặt trong lễ đường, chờ đợi cô dâu của mình. Người được mời cũng hầu như đến đủ, cũng đang chờ đợi các cô dâu đó. Khi nghe tin những người giàu có và xinh đẹp này sẽ lấy nhau, tin tức báo chí rầm rộ cả lên, không mấy chốc đám cưới của họ đã trở thành tin tức nóng nhất trong ngày.
Chờ đợi khoảng mười lăm phút thì có người báo với họ là cô dâu đã biến mất. Hắn, anh và cậu hốt hoảng, chạy đi tìm. Họ đang suy nghĩ cùng câu hỏi, vì sao họ lại trốn? Họ cũng chẳng tìm được câu trả lời, họ chỉ biết nhanh chóng tìm. Khi chạy ra khỏi lễ đường, cả ba đều nhận được tin nhắn của người con gái của họ. Thì ra họ không phải chạy trốn mà lại đang chơi trốn tìm với ba người họ!
Được lắm, ngày quan trọng như vậy mà họ lại có thể chơi đùa đến vậy! Chỉ còn lại bốn mươi lăm phút nữa thì lễ cưới sẽ diễn ra. Họ nhắm chừng thời gian, có thể sẽ kịp về làm lễ cưới. Các cô gái của họ thật biết cách chơi đùa đi, nhưng không sao, họ muốn chơi thì hắn, anh và cậu sẽ đáp ứng và bồi đến cùng!
Họ chia nhau lái xe đi tìm, đến những nơi mà bọn họ cùng với nhau thường xuyên lui tới. Tìm khoảng mười lăm phút tì vẫn chưa tìm ra, chỉ còn lại nửa tiếng thì hôn lễ sẽ được cử hành.
Hắn chạy xe với vận tốc khá nhanh, ánh mắt thì không ngừng di chuyển tìm kiếm hình quen thuộc đối với mình. Suy nghĩ một hồi, hắn nhớ lại một nơi mà có rất nhiều kỷ niệm giữa hắn và nó. Hắn nhấn ga, lập tức đi đến đó, bên môi là cái nhếch mép như chính hắn đã chiến thắng.
Thì ra nơi hắn đến chính là quán kem kia. Hắn mặc bộ vest trắng sang trọng bước vào bên trong đã thành công thu hút ánh nhìn của những cô gái lẫn chàng trai khác trong đó. Hắn không quan tâm đến ánh mắt của những người họ, nhìn một lượt hắn dừng lại nhìn đến một cái bàn nhỏ nhắn, không dễ thấy nhưng mái tóc nổi bật đó màu tím kia đã khiến hắn tìm được kết quả. Màu tóc này cả đời này hắn cũng sẽ chẳng quên được, cũng nhờ màu tóc đặc biệt này mà đã khiến hắn nhận ra nó ở giữa đông người. Cảm giác rất quen thuộc...Hắn từ từ bước đến cái bàn đó, kéo ghế ra ngồi rất bình thản, ngồi đối diện với nó. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nó tim hắn mới bình tĩnh trở lại. Còn nó khi nhìn hắn xuất hiện trước mặt mình có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại cười nhẹ nhàng như đã biết hắn sẽ tìm ra mình, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy. Tim nó bỗng thật ấm áp
- Tử Băng, nếu như anh không tìm ra em, thì có phải em sẽ không tham gia lễ cưới luôn phải không? _ Hắn nghiêm túc hỏi nó
- Chính bởi vì em tin tưởng anh sẽ tìm thấy em nên em mới làm vậy _ Nó nhẹ giọng nói, giọng nói chắc chắn
Hắn im lặng nhìn nó, thì ra nó tin tưởng hắn đến thế, tin tưởng hắn có thể tìm được nó. Vậy vì sao hắn lại phải nghi ngờ nó sẽ trốn hắn chứ? Hắn nắm lấy bàn tay của nó, nhẹ nhàng nói
- Tử Băng, cám ơn em đã bên cạnh anh cho đến bây giờ, không bỏ cuộc khi anh bị mất trí nhớ. Thật sự anh rất muốn cám ơn em
- Ngốc quá, em đã hứa với anh thì chắc chắn phải làm được chứ _ Nó rưng rưng nước mắt nhìn hắn, thật cảm động
- Đi về thôi _ Hắn nhẹ giọng nói, ánh mắt thật ôn nhu
...
Anh chạy xe quanh quẩn những nơi mà anh và nhỏ hay tới, nhưng hầu như vẫn không có tung tích nào cả. Trong đầu anh lại hiện lên những hình ảnh lúc trước, cố gắng không bỏ qua bất cứ nơi nào. Bỗng có một nơi mà anh vẫn chưa tìm đến, nếu nói đến nơi này thì anh và nhỏ có lẽ cũng chỉ đi đến một lần mà thôi nhưng nơi đây lại có rất nhiều kỷ niệm giữa anh và nhỏ. Anh không suy nghĩ nhiều nữa mà nhấn ga chạy đến đó.
Dừng xe, anh mở cửa ra và tiến đến tiệm cafe ở trước mặt. Đã mấy năm trôi qua rồi mà nơi này cũng chẳng khác gì mấy, nơi này chính là nơi mà khi đó anh gấp rút tìm nhỏ khi nghe tin nhỏ đi xem mặt. Nơi này anh chỉ đến một lần thôi, cho đến hiện tại thì đây mới là lần thứ hai, nơi này chính là nơi mà anh đã can đảm thừa nhận tình cảm của bản thân mình. Gạt bỏ mọi suy nghĩ khác, một lòng một dạ chỉ để ý đến nhỏ rồi cho đến hiện tại cũng vậy. Anh chưa từng nghĩ suy nghĩ đó của mình là sai, chưa từng...
Anh thôi không suy nghĩ nữa, lý trí mách bảo anh rằng, nhỏ đang ở bên trong, cô dâu của anh đang ở bên trong này. Anh tiến vào, nhìn sơ một lượt, rồi bỗng một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của anh. Anh mỉm cười đắc thắng, từ từ đi đến chỗ đó, đẩy ghế ra và ngồi xuống thật bình thản.
Nhỏ nhận thấy sự hiện diện của hắn thì không kìm được mà nở nụ cười nhè nhẹ. Nhỏ mở miệng nói
- Vì sao anh lại biết mà tìm đến đây?
- Anh đã tìm em khá lâu đấy, nhưng đến cuối cùng dù nơi này không phải là nơi chúng ta thường đến nhưng lại là nơi mà anh tuyên bố sự chiếm hữu của anh đối với em
Nhỏ hồi tưởng lại ngày hôm đó, bất chợt hai má nhỏ nóng ran. Những lời anh nói ngày hôm đó cho đến tận bây giờ nhỏ cũng chưa từng quên. Nhỏ còn nhớ rõ khi đó tim nhỏ đập rộn ràng vì những lời nói đó của anh, lúc đó nhỏ đã nhận ra, nhỏ muốn làm bạn già của anh đến cuối đời. Hôm nay chính là ngày cưới của nhỏ, vậy mà nhỏ vẫn có thể chơi với anh một trò chơi, nhỏ có phải là quá vui rồi không? Nhưng mà đúng như dự đoán, anh sẽ tìm ra nhỏ.
- Đi về làm đám cưới thôi _ Anh đứng dậy kéo nhỏ đi ra khỏi tiệm cafe
...
Về phía cậu thì cậu vẫn đang trong tình trạng chưa tìm thấy cô đâu cả. Còn ' nữa là sẽ đến thời gian cử hành hôn lễ, cậu bắt đầu thấy lo lắng không ngừng.
Chạy xe khắp nơi, ánh mắt không ngừng tìm kiếm hình bóng của Thư, cậu cảm thấy như thế giới cậu đang sụp đổ. Chưa bao giờ cậu thấy sợ hãi như bây giờ, vì lý do gì mà cô lại phải trốn đi như vậy?
Dừng xe lại, cậu nhắm mắt lại, nghĩ đến những nơi mà cô có thể đến. Đến cuối cùng, cậu lái xe đến một ngôi nhà, đây chính là nơi mà cậu và cô lần đầu gặp nhau.
Bước vào bên trong, nghe thấy tiếng tivi, cậu chậm bước đi vào, trái tim không ngừng đập liên hồi. Trên chiếc ghế sofa đó có một cô gái ngồi xem tivi, nhìn bóng lưng đó, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra cô lại ở đây...
Cậu đi đến và ngồi xuống bên cạnh cô, tựa vào vai cô, thật yên bình
- Thì ra em ở đây
- Có biết bao nhiêu chỗ khác vì sao anh lại tìm đến đây?
- Anh cũng chẳng hiểu nữa, khi nhắm mắt lại, anh đều nhớ lại đến lúc chúng ta lần đầu gặp nhau. Vì thế anh đến đây
- Anh biết không? Em cứ nghĩ ngày chúng ta gặp như lần đầu chỉ mới hôm qua thôi, thời gian thật trôi quá nhanh, mới đó thôi mà đã mấy năm trôi qua rồi. Hôm nay em đã làm đám cưới
- Thời gian thật sự trôi qua nhanh thật, vì vậy em không mau theo anh đến lễ đường để làm đám cưới nhanh?! Nếu không thời gian sau này, ai biết sẽ còn có sóng gió nào nữa?
- Anh không hối hận với quyết định này sao? _ Cô hỏi cậu trong sự chờ đợi ở đáy mắt
- Đến già cũng không hối hận!
Dứt lời, cậu kéo cô đi ra khỏi nhà, chở cô đến lễ đường.
Sau khi các cô dâu được đưa về thì đều được nhanh chóng đi trang điểm và mặc áo cưới. Khi lễ cưới sắp diễn ra thì các chàng chú rể của lễ đường này cũng đã có mặt.
Hôn lễ bắt đầu...
End