Các chàng trai của chúng ta giờ đã ăn mặc chỉnh tề, đứng đợi ở lễ đường rồi, giờ chỉ còn chờ các cô dâu của họ ra thôi.
Bầu không khí trở nên im ắng hơn, có nhiều người mong chờ nhìn ra ngoài cửa, muốn biết cô dâu là người như thế nào. Nhất là các cô gái quyền quý, họ thật sự rất muốn biết mặt của các cô dâu.
Không để họ chờ thêm nữa, tiếng mở cửa vang vọng khắp phòng, mọi ánh mắt trong phòng cả chú rể đều nhìn về một hướng, ba cô dâu với một màu trắng xinh đẹp của chiếc váy cưới tựa như thiên thần lọt vào ánh mắt của mọi người. Ngạc nhiên nhất có lẽ có ba người, ba người đó chẳng ai khác ngoài Phương Thanh - Đông Nam và Ngọc Tâm.
Nhắc đến Phương Thanh thì lại phải nói đến cô đã đấu tranh như thế nào. Bữa đó cô đối xử như vậy với thư ký của hắn đúng là rất quá đáng, khi cô đã nhận thức được hành động của mình cũng là quá muộn rồi. Khi đó cô như kẻ điên, không thể nào kiểm soát được hành động của bản thân mình. Rồi lại nhìn thấy ánh mắt không chút quen biết mà còn có sự giận dữ cả thất vọng bên trong đó nữa, tim cô đã đau đớn đến nhường nào. Kể từ đó, cô không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa, dù có xuất hiện thì cô biết chắc hắn cũng sẽ lờ cô đi, xem cô như không khí.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, cô đã yêu hắn rồi. Chỉ là thì ra từ trước đến giờ, cô cũng chỉ là một người bạn của hắn mà thôi. Cho nên cô đã bỏ đi thật lâu để không còn vướng bận gì với hắn nữa. Và cho đến nay, cô đã buông bỏ được, vài ngày trước điều làm cô ngạc nhiên đó chính là cô lại nhận được thiệp mời dự đám cưới của hắn. Mở thiệp ra bên trong là tên của hắn và một cô gái nữa, tên đó rất ấn tượng với cô - Mạc Tử Băng. Nhắc đến họ Mạc ai mà chẳng biết, gầy dựng sự nghiệp bằng đôi bàn tay trắng, bây giờ các công ty của nhà họ Mạc đều trải ở khắp nơi trên thế giới. Với lại ai mà chẳng biết nhà họ Mạc có một cô con gái, rất ít người biết được khuôn mặt của cô gái này. Có thể nói cha của cô gái này giữ cô như giữ bảo bối, không hề muốn giới truyền thông biết được. Nhưng ba mẹ của cô nói với cô rằng, ba của cô gái họ Mạc này có một mái tóc màu tím rất đẹp, hầu như chẳng ai có. Nhưng bây giờ nhìn lại cô dâu đứng ở giữa có một mái tóc dài rất đẹp, màu tím đặc biệt kia y như màu tóc của hắn. Cô bất giác nghĩ rằng cô gái này có khi nào chính là người con gái bí ẩn của nhà họ Mạc không?
Và dường như cô gái tóc tím này, cô cảm thấy thật quen thuộc...
Đến với Đông Nam, anh bị ngạc nhiên là vì vẻ đẹp của cả ba cô gái này. Nhìn đến mái tóc của cô gái ở giữa y như màu tóc của chủ tịch mình. Anh thấy thật lạ, đối với cô gái này, anh cảm giác cũng thật quen thuộc!
Còn Ngọc Tâm? Cô cũng chẳng biết vì sao mình lại ngạc nhiên nữa, nhưng cũng như hai người kia, đối với cô dâu có mái tóc nổi bật kia, lại cho cô cảm giác thật gần gũi. Rốt cuộc cô gái này là ai?
Có lẽ chỉ có một người không quá ngạc nhiên khi nhìn đến cô dâu ở giữa đó, vì đối với người này, cô dâu này quá đỗi quen thuộc. Người này chính là Anh Thư.
Cô có chết cũng không ngờ bản thân mình lại được mời đến lễ cưới này, lúc trước nghĩ đến những gì cô đối với nó và hắn, đã khiến cô dằn vặt bản thân mình bấy lâu nay. Những sóng gió mà họ gặp phải cũng có phần của cô. Mấy năm trước khi gặp lại nó, cô đã lúng túng đến cỡ nào, nhưng sau đó cô lại được nó tha thứ. Chẳng mấy chốc lại gặp hắn, khi nhìn thấy hắn bị mất trí nhớ, thì cô biết, cô chính là nguyên nhân vì đã khiến hắn như vậy. Nếu ngày đó, cô không phải vì đố kị mà tìm người đến định hãm hại nó thì đã không có chuyện này xảy ra. Nhưng nếu cũng chỉ là nếu, hối hận cũng muộn. Nhưng hiện tại nhìn nó và hắn cùng nhau làm đám cưới, cô cũng cảm thấy tội lỗi của bản thân mình được giảm bớt phần nào. Cô mỉm cười nhè nhẹ, nhìn về phía nó mà cảm thấy hạnh phúc thay cho nó. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình sẽ được mặc áo cưới, nhưng là con gái ai mà chẳng muốn mặc váy cưới một lần trong đời chứ nhưng với loại người như cô chỉ sợ cho còn chê.
Quay lại với các cô dâu, ba người họ đã tiến vào lễ đường, đứng trước mặt ba chàng trai chú rể mặc áo vest trắng của bản thân mình. Cả ba cô dâu đều đồng lượt nở nụ cười thật nhẹ nhàng, ai mà biết được, cả ba người họ đã chờ ngày này lâu như thế nào? Ba chàng trai này cũng nở nụ cười thật hạnh phúc nhìn cô dâu của họ, nhất là hắn, tình yêu giữa hắn và nó đã trải qua nhiều sóng gió rồi, hiện tại được cưới người hắn yêu về thì làm sao hắn không vui chứ.
Các cặp đứng chung với nhau, đứng đối diện với ông linh mục. Ông linh mục cất tiếng nói:
- Cô Trịnh Thiên Thanh, Mạc Tử Băng, Mạc Thiên Thư. Các con có nguyện ý sẽ cùng Lăng Kim Bảo, Lâm Thiên Tài, Lâm Anh Tuấn trải qua mọi bệnh tật, dù giàu có, dù nghèo khổ vẫn bên nhau không xa rời, sống với nhau đến răng long đầu bạc, yêu thương suốt đời không?
- Con hứa _ Ba người họ đồng thanh nói
- Ba con có nguyện ý lấy họ làm chồng không?
- Con nguyện ý _ Cả ba cô dâu đồng thanh lên tiếng, kèm theo đó là nụ cười hạnh phúc nhìn chú rể của mình
- Anh Lăng Kim Bảo, Lâm Thiên Tài, Lâm Anh Tuấn. Các con có nguyện ý sẽ cùng Trịnh Thiên Thanh, Mạc Tử Băng, Mạc Thiên Thư trải qua mọi bệnh tật, dù giàu có, dù nghèo khổ vẫn bên người các con yêu đến cuối đời, có hứa là sẽ yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy không?
- Con hứa _ Ba người chú rể nhìn cô dâu của mình, đồng lượt nói
- Ba con có nguyện ý lấy họ làm vợ mình không?
- Con nguyện ý _ Cả ba người họ lại tiếp tục đồng thanh nói
Dứt lời các chú rể lấy nhẫn đeo cho cô dâu của mình, mỗi người là mỗi mẫu, có thể là không cầu kì, khá đơn giản nhưng không vì vậy mà làm giảm đi sự quý phái của nó. Khi đeo nhẫn cho cô dâu xong, các cô dâu lại đeo nhẫn lại chú rể của mình, chiếc nhẫn của chú rể thì đơn giản hơn nhưng nhìn vào cũng biết là một cặp.
- Và bây giờ, các con có thể hôn nhau
Ba cô dâu má đỏ lên, bất giác đều đồng lượt cuối đầu xuống e ngại. Ba chàng chú rể thì lại nhếch mép cười, nhấc cằm của cô dâu của mình lên họ hôn lên đôi môi của cô dâu. Nhìn họ thật hạnh phúc, dường như nếu như bây giờ có thêm sóng gió gì nữa họ cũng có thể vượt qua.
- Ta tuyên bố các con chính thức là vợ chồng với nhau
Họ nhìn nhau hạnh phúc, ánh mắt ánh lên sự ôn nhu, sự ấm áp của tình yêu. Đông Nam, Phương Thanh, Anh Thư, Ngọc Tâm cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho họ.
Cuối cùng là màng tung hoa để hoàn thành buổi lễ. Ba cô dâu cùng nhau đứng xoay ngược về phía các cô gái kia. Trong đó có Ngọc Tâm nữa, cô chưa từng chụp bông bao giờ cả, lần này làm sao cô lại bỏ qua cơ hội này? ... ...
Bó hoa được tung ra đằng sau, các cô gái tranh nhau giành lấy. Kết quả là có cô gái chụp được bó hoa, ai mà ngờ được, ba người đó chính là...
Ngọc Tâm - Anh Thư - Phương Thanh!
Ngọc Tâm thì có thể không nói nhưng Anh Thư và Phương Thanh không hề tham gia, nhưng không ngờ hoa lại được tung đến chỗ mình, theo quán tính mà họ chụp lại.
Bó bông của ba người đều khác biệt nhau. Bó hoa của nó là hoa hồng tím, rất đẹp, người chụp được bó hoa này chính là Anh Thư. Bó hoa của nhỏ là hoa hồng đỏ, một màu xanh rực trông thật đẹp mắt và lộng lẫy, người chụp được bó hoa này là Ngọc Tâm. Còn bó hoa của cô là một bó hoa hồng đỏ, người chụp được là Phương Thanh.
Nó nhìn Anh Thư mỉm cười dịu dàng, cô gái này tuy lúc trước đối xử với nó không tốt, cũng tạo nên rất nhiều rắc rối cho nó và hắn. Nhưng nó biết, Thư cũng chỉ vì tình yêu thôi, nó tin Anh Thư cũng là do ông trời sắp đặt, mang đến để thử thách tình yêu giữa nó và hắn. Nó còn phải cảm ơn cô nữa chứ, ngày hôm nay cô chụp được bó hoa của mình, có lẽ chẳng bao lâu nữa, nó sẽ nghe được tin vui của cô gái này thôi.
Về phía Ngọc Tâm thì cũng hơi ngỡ ngàng khi bản thân mình chụp được bó hoa, nhìn bó hoa trong tay, Ngọc Tâm bỗng cười ngốc nghếch. Cũng chẳng hiểu sao
Còn về Phương Thanh, cô cũng khá sốc, cô muốn đi về vì không muốn đối mặt với hắn. Nhưng không ngờ mình lại chụp được bó hoa này, ông trời chính là đang trêu đùa cô sao?
Nó tiến về phía cả ba cô gái may mắn này, mỉm cười dịu dàng nhìn họ, nói
- Anh Thư, tôi biết cô rất tự dằn vặt mình nhưng bây giờ tôi và Thiên Tài cũng đã có thể bên nhau rồi, cô cũng nên tìm hạnh phúc của đời mình đi. Có khi hôm nay cô gặp được người đàn ông của đời cô đấy _ Nó nhẹ nhàng nói
Anh Thư mắt rưng rưng nhìn nó, không kìm được mà rơi lệ. Cô ôm lấy nó, miệng luôn nói cảm ơn
Nó cười vỗ vỗ lưng của Anh Thư, sau đó buông ra, quay sang nhìn Ngọc Tâm, nó có thể chắc rằng, cô gái này đến hiện tại vẫn chưa biết nó là ai.
- Ngọc Tâm này, cậu còn nhớ người bạn Thượng Lam Uyển Nhi không?
- A... nhớ chứ! Lẽ nào...?! _ Vừa trả lời xong, Ngọc Tâm liền phát hiện ra điều gì đó rồi ngạc nhiên nhìn nó
- Chính là tớ _ Nó dường như hiểu được ý Ngọc Tâm, gật đầu khẽ thừa nhận
- Cậu vì sao lại biến thành như vậy?
- Chuyện kể cũng dài dòng, cậu chỉ cần biết tớ không hề muốn gạt cậu, tất cả đều là có lý do cả, cậu tha lỗi cho tớ không?
- Tớ giận lắm chứ! Làm sao cậu giấu tớ lâu như vậy? Nhưng giận là một chuyện, tớ luôn xem cậu là bạn
Nó cười nhẹ nhàng, nhìn Ngọc Tâm, nó tin tưởng vào ánh mắt của mình, ngay từ lần đầu gặp, nó đã tin tưởng rằng cô gái này rất lương thiện.
- Ngọc Tâm, hôm nay cậu chụp được bó hoa cưới này, có lẽ cũng là do ý trời. Tớ sẽ đợi thiệp cưới của cậu - Cậu nói gì vậy chứ _ Ngọc Tâm đỏ mặt nói
- Xem cậu kìa, vẫn chẳng thay đổi gì cả. Tớ tin tưởng vào con mắt của cậu, chàng trai đó nhất định là người tốt!
-... _ Ngọc Tâm đỏ mặt không biết nói gì nữa
Nó quay sang nhìn Phương Thanh, đối với cô gái này, nó không thể nào gọi là quá thân thiết nhưng nó vẫn cảm thấy cô gái này bản chất vẫn là lương thiện, hiền lành. Nó nắm lấy đôi tay kia, nhẹ nhàng nhìn vào mắt đối phương mà nói
- Phương Thanh, tôi biết cho đến hiện tại cô cũng không biết tôi là ai. Tôi chính là cô gái thư ký đây, cô có nhận ra không?
Phương Thanh ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt mình, nhìn gần hơn mới nhận ra cô gái này gương mặt quá đỗi hoàn hảo, ánh mắt màu tím trong veo kia khiến cô nhớ lại ngày mình trình diễn trên sân khấu. Cô gái có mái tóc tím và ánh mắt lạnh lẽo kia vẫn chưa thoát khỏi đầu cô, lẽ nào...?
- Phải, tôi cũng chính là cô gái trình diễn chung sân khấu với cô. Cô đừng cảm thấy bản thân mình có lỗi, cô cũng như Anh Thư thôi, tôi hiểu. Chắc cô cũng hiểu rồi phải không? Tôi mong cô chụp được bó hoa này cũng sẽ tìm được hạnh phúc mới của đời mình. Cũng sẽ gửi thiệp cưới đến cho tôi và Thiên Tài. Mọi chuyện lúc trước cứ xí xóa đi _ Nó nói từ tốn như đang kể lại một câu chuyện thôi
- Tôi... _ Phương Thanh cảm động trước những gì mà nó nói, không kìm được mà ôm nó thật chặt
Cô hiểu rồi, hiểu vì sao hắn lại yêu cô gái này nhiều đến như vậy, yêu thật sâu đậm! Cô gái này dù có ở góc cạnh nào, trong lời nói cả hành động đều toát lên sự quý phái, đều khiến cho người khác không kìm được mà bị cuốn vào ánh mắt đẹp đẽ kia. Chính cô cũng bị cuốn vào nữa là...
Nhìn thấy hắn đang tiến đến mà Phương Thanh cảm thấy thật có lỗi. Không dám ngẩng đầu lên nhìn
Hắn đứng trước mặt Phương Thanh, ánh mắt cũng ôn nhu lại, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
- Em hãy sống thật hạnh phúc
- Cám ơn anh _ Phương Thanh nói
Lễ cưới hoàn thành...
- A... đau quá _ Ngọc Tâm đi ra đến cửa thì đụng phải ai đó, cũng chỉ vì lo mãi ngắm nhìn bó hoa trong tay
- Cô có sao không? _ Một giọng nói trầm vang lên, Ngọc Tâm mở mắt nhìn rõ hơn. Thì ra chính là Đông Nam! Tim cô bất giác đập thật nhanh
- Không sao, thật xin lỗi tổng giám đốc!
- Cô là... Chu Ngọc Tâm? _ Đông Nam nhìn cô gái này với ánh mắt nghi ngờ
- Phải!
- Tôi về đây, tạm biệt giám đốc!
- A
Có lẽ ban nãy té đã khiến Ngọc Tâm bị đau rồi, đi không nổi nữa
- Hay để tôi đưa cô về, dù gì cũng là do tôi đụng cô
- K..không cần đâu
Cô đỏ mặt nói, huống chi là do cô đụng trúng mà!
- Cô lên đi, tôi cõng cho. Nếu cô còn cố chấp đi thì sẽ càng đau hơn đấy
- V..Vậy thì làm phiền anh!
Cô ngại ngùng leo lên lưng Đông Nam, thế là hai người rời đi.
Còn Phương Thanh thì lại đụng trúng một người đàn ông, hai người xin lỗi nhau rồi rời đi. Nhưng không hiểu sao từ ngày đó, hai người họ lại gặp nhau nhiều hơn. Đối với người đàn ông này, cô cũng không cảm thấy chán ghét chút nào...
Còn Anh Thư, sau khi lái xe về thì lại đụng phải xe của một người khác, may mắn là cô không sao. Nhưng hình như người lái xe kia bị thương rồi, cô nhanh chóng đưa người đàn ông đó đi đến bệnh viện. Bác sĩ nói người đàn ông này không sao, chỉ là vết thương ngoài da, đợi khi tỉnh lại sẽ không sao. Cô cũng thở phào nhẹ nhõm
Đợi đến khi người đàn ông này tỉnh lại đã là sáng mai. Tính ra thì người đàn ông này cũng rất lạnh lùng, có phần rất giống hắn, khuôn mặt ma mị khó tả, khiến tim cô bỗng đập lạc một nhịp. Không nói không rằng, người đàn ông đó bỏ đi, cô cũng không nói gì nữa. Định rời đi thì sựt nhớ là mình còn giữ cái ví tiền của người đàn ông đó, chạy đi tìm thì không còn thấy ở đâu. Mở ra xem bên trong có một cái thẻ ATM, nhiều tờ tiền khác, với một tờ danh thiếp. Thì ra là chủ tịch của một công ty lớn, chẳng trách lại kiêu ngạo đến vậy. Khi nhìn thấy tấm ảnh ở trong ví, cô gái trong ảnh nhìn thật dịu dàng, nụ cười trông thật đẹp. Cô gái này hình như cô thấy ở đâu rồi, à nhớ ra rồi, cô gái này năm trước đã qua đời vì căn bệnh ung thư. Nhưng cô gái này lại là một minh tinh, được nhiều biết đến, khi nghe tin cô chết nhiều người đã buồn rất nhiều. Có lẽ đây chính người mà người đàn ông kia yêu, vì nhìn bề ngoài thì thấy tấm ảnh này được giữ gìn rất kỹ. Nếu có cơ hội thì cô sẽ đi tìm người đàn ông này để trả lại, có lẽ tấm ảnh này rất quan trọng.
...
Ngày hôm nay nắng rất nhẹ nhàng chiếu lên từng chiếc lá, cầu vồng xuất hiện. Hôm nay có lẽ là ngày rất đẹp trời, đẹp vì có lẽ sẽ xuất hiện thêm những mối quan hệ khác, tưởng chừng chỉ là lướt qua nhưng lại trói buộc cả đời ~
End chap