Hai người kinh ngạc, cùng quay đầu, nhưng lại nhìn thấy Tại Trung đang cầm theo hai va ly, phong trần mệt mỏi.
Trong hai valy ấy đều là quần áo do Hi Triệt mua cho cậu, thần thanh khí sảng, tươi cười đầy mặt. Thấy Tuấn Tú và Hữu Thiên ngồi chung trên sofa, cậu rộng rãi vẫy vẫy tay, cởi áo khoác ra, “Hai người nhớ tôi không?!!!”
Tuấn Tú cùng Hữu Thiên hai mặt nhìn nhau, hắc tuyến.
“Sao vậy? nhìn tôi làm gì?” Tại Trung không hiểu nên đi tới, thấy trên bàn có trà chanh nóng hổi liền cầm lên uống.
Tuấn Tú quả thực muốn đánh chết cậu, chỉ có Hữu Thiên còn giữ được vẻ trấn định. Hắn cười cười nhìn Tại Trung, hỏi, “Thế nào, đi nghỉ có vui không?”
Tại Trung ngượng ngùng cười cười, “Thực xin lỗi, tôi không nói với hai người đã…”
“Không sao đâu, dù sao chúng tôi cũng không quan tâm.” Hữu Thiên nói xong liền ôm Tuấn Tú ngồi xuống, hai người coi như Tại Trung không tồn tại.
Tại Trung có chút buồn bực, bất quá nghĩ lại thì có lẽ bọn họ vẫn còn giận mình, vì thế đành kéo hành lý của mình về lại phòng. Nhưng chưa đi được hai bước thì Tuấn Tú đã chạy đến giúp cậu, vẫn là lo cho tay cậu.
Tại Trung ngây ngô cười hai tiếng, chú ý tới Tuấn Tú có chút lạ thường, thử thăm dò, “Sao vậy? Em sao lại bi thương như thế a?”
Tuấn Tú yên lặng nhìn cậu một cái, lắc đầu, “Không có gì.”
“Nga.” Tại Trung lại xoay người lấy quần áo từ va ly ra, lại nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của Tuấn Tú, “Tại Trung ca… Anh có liên lạc gì với anh em không?”
Động tác của Tại Trung cứng ngắc, sau đó cười cười, “Không a.”
“… Gọi đeịne cho anh ấy đi.” Tuấn Tú mải miết sửa lại cái gì đó của Tại Trung, nói, “Trong lòng anh có chướng ngai, cũng đừng để anh em phải chịu khổ lây… Anh ấy mới là người vất vả nhất.”
“…” Tại Trung không biết phải làm sao, “Tuấn Tú a…”
Tuấn Tú lắc đầu, “Không phải em có chuyện… Em cũng không ý trách anh, nhưng anh em…”
Tại Trung áy náy ngồi xuống giường, thở dài.
Là mình rất tùy hứng, hiểu lầm Duẫn Hạo lại trốn chạy mất tiêu. Thực ra Tại Trung rất sợ hãi. Sợ Duẫn Hạo lần này thật sự chán ghét mình, sau đó không muốn tiếp tục với mình nữa. Cậu đã lãng phí cơ hội hết lần này đến lần khác, giờ Duẫn Hạo còn có thể cho cậu hi vọng nữa sao?
Tại Trung cũng không phải quên gọi điện thoại, mà là không dám. Không phải là sợ Duẫn Hạo phát hỏa, mà là sợ hắn bỏ mình đi.
Cậu không phải là người phóng khoáng như trong mắt của bọn Tuấn Tú.
Cậu chỉ là người lo được lo mất, là một thằng nhãi con sợ đầu sợ đuôi mà thôi.
Bây giờ có thể quay lại, tất cả là do Duẫn Hạo dễ dàng tha thứ cho cậu. Nếu bây giờ hắn chịu không nổi nữa, cậu thật sự sẽ bị đá.
Buổi tối, Hữu Thiên cùng Tuấn Tú ra ngoài ăn cơm, trước đó đã gọi cơm hộp cho Tại Trung. Tại Trung ngoài mặt thì ra vẻ chẳng có gì, nhưng thật ra tâm trạng vô cùng nặng nề. Chờ hai người đi ra ngoài rồi, cậu mới dám mở điện thoại.
Tin nhắn ùn ùn kéo đến, tay Tại Trung bị điện thoại rung đến tê rần.
Bình tĩnh lại một chút, cậu xem lần lượt từng tin từng tin, phát hiện tin cuối cùng là gửi vào đêm qua. Mà cả một ngày nay không hề có tin nào mới.
Cảm giác mất mát quét qua, sâu trong nội tâm có một loại sợ hãi không hiểu nổi, dần dần lan tràn.
Không muốn mình lại sợ hãi nữa, Tại Trung vội vàng gọi điện cho Duẫn Hạo.
Hồi lâu sau, bên kia mới có phản ứng.
“Tại Trung?”
“Duẫn Hạo, ta…” Tại Trung ấp úng không biết nên nói cái gì trước. Nên xin lỗi hay nên lấy lòng? Dù sao cũng là do mình sai trước.
“Ta về nhà, ngươi có muốn đến không?”
Thượng đế a… Ngài mang con đi đi…. Vì sao mình lại nói cái này chứ…
Bên kia truyền đến thanh âm nặng nề, nhưng không giống như đang ngủ bị gọi dậy, “Không được, Tại Trung, trở về là tốt rồi.”
“… Nga.” Tại Trung mơ hồ cảm giác không đúng, nhưng cũng không hỏi lại.
“Tại Trung, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Nói cái gì? Ta đang nghe đây, hắc hắc…” Tại Trung cố gắng ép mình phải cười.
“Có lẽ ngươi đã biết rồi, ba ta muốn ta đính hôn với Hiền Trân.”
Tại Trung vừa nghe là chuyện này, ngượng ngùng nở nụ cười, lập tức giải thích, “Thực xin lỗi, Duẫn Hạo, ta không hỏi ngươi đã…”
“Ta quyết định sẽ đính hôn.”
“…”
Ta quyết định sẽ đính hôn.
Chỉ là sáu từ mà thôi, nhưng làm cho máu toàn thân cậu đông lại.
Cậu nắm chặt di động, không phát hiện tay mình đã run đến thế nào.
“Ta cũng nghĩ rồi, ta là con trai cả của Trịnh gia, không thể tự tiện làm bậy. Lúc trước tuy ta đã muốn vứt bỏ hết mọi thứ để sống chung với ngươi, nhưng ta tin rằng ngươi cũng không đồng ý. Ta sẽ không làm mọi chuyện phức tạp thêm nữa. Ta quyết định, để chúng ta một con đường sống.”
Tại Trung hít sâu một hơi, nhưng nước mắt cũng không nhịn nổi nữa mà rơi xuống.
Cái này thì đã sao? Rõ ràng ta cũng biết, ta sai rồi…
“Làm gì mà phải nói nghiêm túc như vậy? Chúng ta không có quen nhau, vốn cũng không thể nói chia tay…” Tại Trung cố nén thương tâm, “Vốn ta cũng muố nói với ngươi như vậy. Sống chung với ngươi tạo nên áp lực quá lớn, ta không chịu nổi…”
“Tại Trung…”
Thanh âm bên kia lộ ra ưu thương nồng đậm.
Tại Trung liều mạng lắc đầu, tuy mặt mang nụ cười nhưng trong khóe mắt lại có nước mắt trong suốt, “Ta biết, cái gì ta cũng biết, ngươi đừng nói…”
Van cầu ngươi, đừng nói nữa.
Là nên cho ta một con đường sống, đừng làm ta không chỗ dung thân.
“Tại Trung, xin lỗi.”
“Nên xin lỗi là ta. Nếu không phải ta vẫn luôn ép buộc ngươi như vậy thì cũng không có sự tình phức tạp hôm nay…” Tại Trung lúc này đã không nhịn được tiếng khóc. Cậu che miệng mình, nức nở nói, “Hiền Trân tốt lắm, ngươi phải đởi tốt với cô ấy… Nhất định phải hạnh phúc…”
Sợ lại nghe được lời an ủi của Duẫn Hạo, Tại Trung vội vàng cúp điện thoại.
Hai phút sáu giây.
Tại Trung chua sót nghĩ, sợ rằng đây là lần cuối cùng gọi điện cho Duẫn Hạo, với tình cảm này.
Cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, chúng ta có thể xem nhẹ tất cả, nhưng gia đình cũng là thứ ngăn trở.
Kỳ thật, ta phải cảm ơn Duẫn Hạo mới đúng.
Tính cách của mình không quả quyết, làm gì cũng không thẳng thắn. Cho dù biết rõ không thể cùng một chỗ, nhưng mãi vẫn không chịu buông tay. Duẫn Hạo chủ động buông tay, thực sự là tốt hơn nhiều. Tại Trung, mày chỉ khi nào bị Duẫn hạo vứt bỏ, mới thực sự học được thế nào là hết hi vọng.
Lần này cậu sẽ ngoan ngoãn, sẽ thành thật, sẽ không bao giờ có suy nghĩ không an phận nữa.
Trực giác đúng là chuẩn đến đáng sợ. Dự cảm hai người sẽ chấm dứt, nhưng vẫn rất khó chấp nhận.
Tại Trung đờ đẫn ngồi trên giường, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cậu không oán trách. Cậu biết mình là người gây ra chuyện này, Duẫn Hạo không sai.
Dũng cảm, đối với bọn họ mà nói, thật ra chưa bao giờ được coi là quan trọng.