Trước khi đính hôn, cha mẹ hai bên phải gặp nhau một lần, trên bàn cơm đều tự tính toán nhỏ nhặt, bằng mặt không bằng lòng. Trịnh phu nhân thích nói chuyện phiếm, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm gia đành phải đem lời nói của mình áp chế đi, kéo kéo Tuấn Tú dùng bữa. Trịnh phụ cùng Lâm phụ thương lượng đơn giản vài chuyện, cảm thấy Duẫn Hạo cùng Hiền Trân hẳn là có thể xúc tiến hợp tác giữa hai nhà, cho nên đều muốn để mình nhận được lợi ích lớn nhất. Duẫn Hạo buồn bã ngồi một bên, một mình ngẩn người.
Hiền Trân vẫn tự nhiên hào phóng như cũ, thỉnh thoảng nói hai ba câu với Duẫn Hạo, lại cùng ba mình nói chuyện phiếm. Tâm tình tốt lắm, cũng bởi vậy hình thành một loại tương phản với Duẫn Hạo.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Duẫn Hạo lái xe đưa Hiền Trân về nhà. Trên đường Hiền Trân lại nói vài lời quan trọng với Duẫn Hạo.
‘Em biết anh không muốn đính hôn, hôn nhân đối với em mà nói cũng là có được được, mà không có cũng chẳng sao, cho nên em cũng không bài xích. Duẫn Hạo, anh hẳn là hiểu được, thân phận của chúng ta làm chúng ta phải hy sinh rất nhiều thứ để đáp ứng yêu cầu của gia đình. Đối với một người phụ nữ đã như vậy, huống hồ anh còn là con của Trịnh tiên sinh – vốn luôn coi trọng anh. Có vài thứ anh phải buông bỏ, phải cân nhắc, tìm con đường tốt nhất cho tất cả mọi người, như vậy đối với anh mà nói cũng thoải mái hơn nhiều. Sống cùng ai, hay không sống cùng ai, thực ra cũng không quan trọng như vậy. Đàn ông phải coi sự nghiệp làm trọng, ba ba anh sẽ không hại anh.’
Hiền Trân cũng không nói rõ ràng, nhưng những gì nên nói, cô đều đã nói.
Cảm tình của cô đối với Duẫn Hạo cũng không đến mức quá sâu nặng, nhưng Duẫn Hạo vẫn làm cho cô cảm thấy đau lòng. Cho nên không muốn làm hắn phải vất vả như vậy.
Hi vọng Duẫn Hạo hiểu rõ.
“Em không biết anh đã nói gì với Duẫn Hạo, tóm lại Duẫn Hạo không muốn kết hôn, anh cũng không thể ép buộc nó!”
Trịnh phu nhân rống giận với chồng mình, đây cũng là một trong những lần bà thất thố không nhiều lắm. Bà yêu thương Duẫn Hạo như vậy, không muốn thấy Duẫn Hạo rầu rĩ không vui.
“Bà đừng đổ hết vấn đề lên đầu tôi.” Trịnh tiên sinh lau lau mắt kính, bình tĩnh nói, “Từ đầu tới cuối tôi đều không ép buộc nó, bà có thể đi hỏi.”
“…” Trịnh phu nhân bán tín bán nghi nhìn ông, “Vậy thì tại sao nó lại không vui?”
“Tính cách của nó là thế, hơn nữa lại đột nhiên phải đính hôn, có lẽ còn chưa thích ứng được.” Trịnh tiên sinh nói xong, lập tức kéo bà đi.
Trịnh phu nhân hung hăng hất tay ông ra, quát, “Anh cho em là đồ ngốc à?! Nói thế là em nghe chắc?! Em mặc kệ! Cho dù Duẫn Hạo có đính hôn, chỉ cần nó không vui thì em cũng sẽ không để việc này thành!”
Tuấn Tú ép tai vào cửa nghe lén, nghe thấy tiếng bước chân đi tới, y sợ tới mức chạy vội xuống lầu.
Trong lòng còn thở dài. Bây giờ anh mình đã buông tay, người bên cạnh có nói gì cũng vô ích.
Tin tức Duẫn Hạo đồng ý đính hôn truyền đi nhanh chóng, làm tất cả mọi người kinh ngạc không thôi. Đồng Lôi cùng Xương Mân hẹn Duẫn Hạo ra, muốn hỏi rốt cuộc là có chuyện gì. Duẫn Hạo lại nói mình quá bận, nói sao cũng không chịu ra gặp bọn họ. Tuấn Tú cũng rất ít khi thấy Duẫn Hạo ở nhà, mà Tại Trung bên kia lại giống cái cái xác không hồn, linh hồn như đã bay đâu mất; mỗi ngày chỉ im lặng ở nhà nghỉ ngơi, chờ đến lúc mình hồi phục như cũ.
Tại Trung trở nên trầm mặc ít lời, so với hồi trước lạc quan thì cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng bên người bạn bè cậu cũng nhiều lắm, cũng không đề cập đến Duẫn Hạo a. Bây giờ Duẫn Hạo có thể nói là chúng bạn xa lánh; ngoại trừ Xương Mân ra thì không có người nguyện ý để ý tới hắn.
Kết cục thế này, Duẫn Hạo là tội nhân, hắn phản bội Tại Trung, mặc dù Tại Trung cũng chưa hứa hẹn bất cứ thứ gì với hắn.
Nhưng hai người không sống chung với nhau là vì hắn đính hôn, cho nên người sai là hắn.
Tại Trung vốn cũng muốn thay Duẫn Hạo biện giải, khả cậu đã rất đau khổ, không muốn nói têm gì nữa.
Vài ngày sau đó, Tại Trung không gặp Duẫn Hạo, nghe Tuấn Tú nói Duẫn Hạo đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ba ba – cũng là lễ đính hôn của hắn. Xương Mân còn nói nhẫn đính hôn do chính Trịnh tiên sinh tự mình đi chọn, rất xa xỉ. Xương Mân cũng không phải muốnkích thích Tại Trung, chỉ vì chuyện Tại Trung bây giờ cũng chỉ có cái này.
Một ngày tiếp một ngày, càng ngày càng gần.
Tại Trung dần dần mất niềm tin.
Trước khi Duẫn Hạo đính hôn một ngày, mọi người kinh ngạc phát hiện, Tại Trung lại mất tích…