“Cho ngươi.” Duẫn Hạo đột nhiên ném cho Tại Trung một cái hộp nhỏ, Tại Trung ngây ngốc hỏi, “Cái gì vậy?”
“Quà Noel cho ngươi! Chắc chắn ta điên rồi, bằng không sao có thể tốt với ngươi như vậy!” Duẫn Hạo như rất căm ghét mình mà vỗ vỗ đầu.
Tại Trung hắc hắc cười hai tiếng, chuẩn bị mở ra.
“Ngươi không thể về rồi mới nhìn sao?!” Duẫn Hạo hung tợn rống lên một tiếng, làm Tại Trung sợ tới mức nhanh tay nhét cái hộp vào ba lô, không dám động đậy thêm tí nào.
Hai người phụ nữ đứng trước cửa bởi vì gió lạnh mà đều có vẻ mỏng manh yếu đuối. Tại Trung bỗng thấy tim mình nhói một cái. Cậu thấy vẻ mặt tiều tụy của mẹ mình.
Hoang mang lo sợ, cậu quay đầu nhìn về phía Duẫn Hạo, ai ngờ Duẫn Hạo lại trưng ra vẻ mặt buồn chán, không biết lại đang than thở cái gì. Tại Trung mới đầu còn không hiểu được, lại nhìn ra ngoài xe, thấy mặt Trịnh phu nhân đen cả lại, câu chợt hiểu ra.
Nơm nớp lo sợ xuống xe, Tại Trung đi từng bước từng bước về phía mẹ mình. Mỹ Thục nước mắt giàn dụa vươn tay chuẩn bị ôm cậu, không ngờ Trịnh phu nhân lại giành trước một bước, ôm lấy Tại Trung vào ngực, nức nở khóc, “ Ô ô ô… Tiểu Trung, con giết ta rồi… Đứa nhỏ vô lương tâm này…”
Duẫn Hạo tỏ vẻ xem thường, tiến lên nhắc nhở, “ Mẹ, mẹ lộn xộn gì ở đây thế?”
Trịnh phu nhân lúc này mới biết mình đã thất thố, nhanh chóng đẩy Tại Trung về phía Mỹ Thục, ai ngờ Tại Trung lảo đảo một cái, đau đến kêu lên, “A!”
“Tiểu Trung, làm sao vậy?” Tại Trung đáng thương lại bị Trịnh phu nhân đẩy một cái, chạm vào đúng chỗ đâu.
Duẫn Hạo cùng A Văn, Tinh Tinh phía sau đều đồng lòng không nói gì. Nó bắt lấy tay Trịnh phu nhân, “Mẹ. chân cậu ta bị thương, mẹ đừng giày vò cậu ta nữa được không?!”
Vì thế Tại Trung đầu óc choáng váng bị A Văn ôm về biệt thự. Cậu bi ai nghĩ, ta còn chưa nói được câu nào với mẹ ta mà… Ô ô ô…
Gió mát nhẹ thổi, Tại Trung như quốc bảo nửa nằm trên giường, bất mãn nhìn mọi người. Một lần nữa băng bó vết thương ở chân, lại nhìn đám người giúp việc đều bị Trịnh phu nhân đẩy ra ngoài, chỉ để lại hai mẹ con thái độ bất đồng ở đó.
Tại Trung bây giờ thực vui vẻ, bởi vì cậu đã biết, mẹ đau lòng như thế là vì mình. Cậu thử kéo kéo mẹ, không ngờ tay lại bị nắm lấy. Cậu kinh hỉ kêu lên, “Mẹ…”
“Tiểu Trung, mẹ thực xin lỗi con… Con còn nhỏ như vậy, mẹ còn đối xử với con… Con muốn để mẹ áy náy đến chết a…”
“Mẹ… Mẹ không ghét con sao…” Tại Trung vẫn không dám xác định, cậu lo sợ nhìn mẹ.
“Con đừng ghét mẹ mới đúng a… Mẹ sai rồi… Thực xin lỗi, con…”
Một tiếng “con” làm Tại Trung rốt cuộc không khống chế được nữa, nhào vào lòng mẹ nức nở.
Kỳ thật, ông trời còn tốt với ta lắm, không đúng, là vô cùng tốt. Còn để cho ta biết cái gì gọi là lai chi bất dịch (thành công không dễ dàng). Trong lòng Tại Trung âm thầm nhớ kỹ một từ mới.
“Sau khi con đi rồi, mẹ mới phát hiện thì ra mẹ quan tâm đến con thế nào… Nhưng… bởi vì mẹ cảm thấy mất mặt nên… Mẹ rất căm ghét cuộc sống đó… cho nên mới làm con đau lòng như thế… Tiểu Trung, mẹ hi vọng con có thể quên chuyện đó đi, từ này về sau hai mẹ con ta hảo hảo mà sống, được chứ?” Mỹ Thục không xác định hỏi lại Tại Trung, lại đổi lấy là nụ cười chứa nước mắt của cậu.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới con a?! Mẹ đừng có cốc đầu con nữa!”
Khi hai mẹ con bên này đang đa sầu đa cảm thì hai mẹ con bên kia lại đang khắc khẩu.
“Thằng nhóc thối này, Con còn không biết xấu hổ mà ồn ào cái gì hả?! Mẹ đã bảo là tối qua phải đưa tiểu Trung về, thế mà con còn dám kéo dài tới hôm nay!”
“Con có thể đưa cậu ta về là giỏi rồi, có bản lĩnh thì mẹ đi thuyết phục tên đầu bò ngang bướng kia đi!”
Đầu bò ngang bướng?! Mắt Tại Trung trừng loén, vừa định nhảy dựng lên thì Trịnh phu nhân đã như có linh thông (tâm linh tương thông/hiểu lòng) với cậu mà giáo huấn tên kia, “Có con mới là đầu bò ngang bướng ấy! Hôm qua là ai phản đối đi Chunnam hả?! Là mẹ sao? Là mẹ hả??”
“Con không biết.” Hai tay Duẫn Hạo đút vào túi, bộ dạng như không quan tâm đến bà mẹ ngay bên cạnh.
Trịnh phu nhân cũng không tha cho nó, “Làm trò! Kéo dài nhiệm vụ chưa tính, còn làm cho tiểu Trung của chúng ta bị thương nặng như vậy nữa! Cái này không bỏ qua được!”
“Sao lại nói vậy được!” Duẫn Hạo hoàn toàn bùng nổ, đưa tay chỉ vào Tại Trung một bên đang xem náo nhiệt, “Mẹ hỏi xem tại sao cậu ta lại bị thương? Đến lúc đó xem mẹ trách ai được!!”
Tại Trung vừa thấy đầu ngón tay chỉ về phía mình, lập tức lại chui vào lòng mẹ, cả thở mạnh cũng không dám.
Bép! Trịnh phu nhân tát một cái, “Thằng nhóc chết tiệt này, lón tiếng thế làm gì, ầm ĩ đến bọn họ rồi! Theo mẹ xuống lầu mau!!” Nói xong liền dắt Duẫn Hạo ra ngoài. Trong phòng cũng bởi vậy mà lần nữa lại im lặng. Lúc này Tại Trung mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Mỹ Thục kinh ngạc nhìn cửa, nói, “Thật sự là hiếm thấy a, không ngờ biểu tình thiếu gia lại phong phú như vậy…”
“…” Tại Trung nhỏ giọng than thở, đó là mẹ chưa thấy bộ dạng của cậu ta khi ở cùng với con đó thôi, giống hệt như cái bảng pha màu ấy. (ý là biểu hiện của Hạo ca rất phong phú, nhiều màu như cái bảng pha màu ^^)
“Tiểu Trung, mẹ không biết nên hình dung cảm thụ trong lòng như thế nào, nhưng mẹ cảm thấy rất có lỗi với con, cũng hiểu là dù thế nào cũng không thể bù lại được. Nhưng sau này chúng ta còn có nhiều thời gian, mẹ đã chia tay với cái tên vô lại kia rồi.”
“A?!” Tại Trung kinh ngạc kêu lên.
“Bây giờ mẹ mới biết được ai là người tốt với mẹ nhất, cho nên sau này mẹ chỉ ở cùng con, được không?”
“…” Không nói được gì, Tại Trung như bị choáng váng. Cho tới bây giờ, cậu chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình có thể nghe được lời ôn nhu của mẹ như thế. Nhưng bây giờ, tất cả đều ở ngay trước mặt cậu rồi.