“Mẹ yên tâm, sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho mẹ căn nhà thật lớn để ở!” Đây là lời nói suy nhất cậu có thể nói bây giờ.
Cho nên nói, có đôi khi sự việc thoạt nhìn như không thể cứu vãn, nhưng thực sự thì cũng đến nỗi nào. Theo Duẫn Hạo trở về đã cho cậu có thể hưởng một cuộc sống khác với trước kia. Cho nên cậu cảm kích Duẫn Hạo, thêm một phần cảm tình cho cậu ta, toàn bộ đều là cảm giác biết ơn sâu sắc.
Đúng rồi… Quà tặng.
Tại Trung đột nhiên nhớ tới quà của Duẫn Hạo vẫn còn chưa bóc, vì thế lôi từ trong ba lô ra, không ngờ bên trong lại là một chiếc nhẫn.
“…” Chỉ là một đồ vật đơn giản, nhưng chiếc nhẫn này có ý nghĩa thế nào, cậu cũng biết a…
“Ai nha, sao thiếu gia lại tặng chiếc nhẫn quý giá này cho con chứ?!” Mỹ Thục kinh ngạc nói, “Mà sao lại tặng nhẫn cho con trai chứ?”
Tại Trung hoàn toàn choáng váng, nhưng không tự giác đã đeo nó vào nhón trỏ – ai bảo chỉ có ngón trỏ mới vừa chứ.
“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, đây là quà mà chỉ có người yêu mới có thể tặng nhau, con mau trả lại cho thiếu gia đi!” Mỹ Thục dở khóc dở cười nói.
Tại Trung lại giấu mặt mình sau tay, ra sức lắc đầu, “Con mặc kệ, cậu ấy tặng con thì đây là của con!”
Trịnh Duẫn Hạo, chẳng lẽ ngươi muốn kết hôn với ta sao?!! Thật ngu ngốc mà!
“Duẫn Hạo a…”
Trịnh phu nhân vừa ngáp vừa đầy cửa tiến vào, thấy Duẫn Hạo đang đùa giớn với Đại Thụ ở ngoài ban công, bà vươn tay, trong lòng bàn tay là một cái huy hiệu.
“Sao con lại dùng huy hiệu làm quà tặng mẹ hả?”
“…” Duẫn Hạo biến sắc, cầm huy hiệu chạy ra bên ngoài. Rầm rập chạy lên gác, tìm được Tại Trung.
Tại Trung đang nằm trên giường mơ mộng, Duẫn Hạo đi vào thì cậu liền tỉnh táo lại, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực cả lên, nhìn nó, “Trịnh Duẫn Hạo, ngươi tới đây làm gì?”
Duẫn Hạo nhìn Tại Trung như đang nhìn quái vật, lại phát hiện chiếc nhẫn sáng long lanh trên tay cậu.
“Trả nhẫn cho ta.” Duẫn Hạo không nhiều lời, đi lên phải bắt lấy tay Tại Trung.
Tại Trung cả kinh, hoàn toàn tỉnh hẳn, lập tức hất tay Duẫn Hạo ra, “Vì sao?! Không phải ngươi đã tặng ta rồi sao?!”
“… Cái này mới là tặng ngươi, ta bị nhầm.” Duẫn Hạo kéo tay kia của Tại Trung, thả huy hiệu vào lòng bàn tay ấm áp của cậu.
Sắc mặt Tại Trung trầm xuống, ý không vui, “Ta mặc kệ! Ngươi tặng ta thì chính là của ta! Bằng không ngươi muốn tặng nhẫn cho ai?!”
“Đương nhiên là mẹ ta!”
“…” Tại Trung trợn tròn mắt.
“Được rồi, là ta nhầm thôi, trả lại cho ta đi.”
“Không!” Tại Trung giống y như con gà chọi, nói thế nào cũng không chịu trả, “Ai bảo ngươi tặng ta rồi! Ngươi mua lại chiếc nhẫn khác tặng phu nhân đi! Đây là của ta!!! Đánh chết ta cũng không trả! Nào có người như vậy chứ?! Ngươi nhầm là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta!”
Duẫn Hạo không nói gì nhìn Tại Trung, cuối cùng nhìn lên trần nhà, rốt cục thỏa hiệp, “Được rồi, tặng ngươi.”
Hừ hừ! Trong lòng Tại Trung như đã chiến thắng gì đó tự hào lắc lắc tay trước mặt Duẫn Hạo. Duẫn Hạo nhỏ giọng than thở, “Còn rất vừa vặn nữa…”
Mặc kệ thế nào, dù sao cũng đã chiếm được chiếc nhẫn quý giá này rồi. Tại Trung đắc ý nghĩ.
Bởi vì được mọi người tỉ mỉ chăm sóc, cái chân bị thương của Tại Trung rất nhanh lành. Không bao lâu đã khỏi hẳn, vì thế trong hoa viên lại bắt đầu có thân ảnh vui vẻ hoạt bát xẹt qua xẹt lại. So với trước kia, Tại Trung dường như vui vẻ hơn, cũng truyền sự vui vẻ của mình sang cho những người khác. Muốn nói có ai đó, hay thứ gì đó nhìn cậu khó chịu, hẳn là phải nói đến con chó chí tôn –Trịnh Đại Thụ kia.
Trước khi Tại Trung xuất hiện, Duẫn Hạo sẽ luôn cùng chơi đùa với Đại Thụ trong sân. Nhưng từ khi Duẫn Hạo bắt đầu kèm Tại Trung học, Đại Thụ cũng chỉ có thể tìm lạc thú với đám sinh vật cấp thấp như chim chóc cỏ cây.
Tại Trung chỉ cảm thấy ánh mắt Đại Thụ nhìn mình là lạ, đặc biệt khi nó nhìn mình ở cùng với Duẫn Hạo. Cho nên cậu cũng thường xuyên thừa dịp Duẫn Hạo không có ở đó mà vụng trộm dứ dứ nắm đấm uy hiếp nó. Nhưng kết quả thường thường là bị Đại Thụ đuổi chạy khắp cả sân, có một lần còn thiếu chút nữa là đụng vào Trịnh tiên sinh.
Tại Trung cảm thấy Trịnh tiên sinh là người rất nghiêm khắc, trên người Duẫn Hạo cũng có ít nhiều bóng dáng của ba ba cậu ta, nhưng hai người lại khác nhau đến kinh ngạc. Tại Trung đã thấy Trịnh tiên sinh cười, nhưng ông cười như tổng trưởng của công ty trên TV vậy, nghiêm túc, như có nét uy nghiêm lộ ra từ trong cốt tủy vậy Cho nên dù Tại Trung bình thường có làm càn thế nào, đến trước mặt Trịnh tiên sinh luôn rất ngoan ngoãn.
Cậu biết giữa người giàu và người bình thường, lúc nào cũng có một đường ngăn ở giữa, chỉ là nhìn không thấy mà thôi. Cậu không biết Trịnh gia đến tột cùng là giàu có cỡ nào, có lẽ là giàu đến mức mà cậu cũng không thể tưởng tượng nổi.
Ngày tiếp ngày như những hòn đá nhỏ lát kín con đường hoa, thời gian cứ thế dần trôi. Tại Trung còn chưa kịp hưởng thụ thời thơ ấu thì đã vội vã trưởng thành.