Từ bây giờ sẽ đổi Duẫn Hạo từ ‘nó’ thành hắn nhé, cho nó ‘người nhớn’ tí ^o^.
Ngay lúc hai người đánh nhau đến khó phân thắng bại, Duẫn Hạo cũng đúng lúc cùng giáo viên chủ nhiệm lớp đến đây, thấy hai người hung hăng đánh nhau như vậy, Duẫn Hạo không hề nghĩ ngợi liền vọt lên, dùng sức tách hai người ra, nhưng Tại Trung đang đánh đến đỏ mắt không thấy rõ ràng, đánh luôn vào mặt Duẫn Hạo.
“Các em làm gì vậy?!” Chủ nhiệm lớp đi lên, bực tức quở mắng Tại Trung, “Tại Trung, vì sao em lại đánh nhau với Thẩm Xương Mân?!”
Tại Trung ngẩn người, lập tức nghiến răng nghiến lợi nghĩ, ‘Đúng đúng đúng, y là học sinh ưu tú, cho nên có đánh nhau thì nguyên nhân cũng phải do y!!!’ Cậu căm tức thở phì phò, “Cậu ta muốn cướp đồ của em!”
“Tôi không cướp!” Xương Mân không phục nói.
“Ngươi cướp!!” Tại Trung thấy Xương Mân không thừa nhận, vừa muốn xông lên, Duẫn Hạo lập tức ôm lấy cậu từ phía sau.
“Em giỏi! Tôi ở đây mà còn dám đánh nhau! Em cũng bướng quá đấy!! Theo tôi đến văn phòng!!” Giáo viên hiển nhiên không chú ý đến chuyện cướp đoạt này nọ.
Tại Trung lại phẫn hận trừng mắt liếc Xương Mân, “Ngươi cẩn thận một chút cho ta!!”
Thấy Tại Trung đã bị mang đi, Xương Mân bĩu môi chuẩn bị về lớp, lại bị Duẫn Hạo ngăn lại. “Vừa rồi cậu muốn lấy gì của cậu ấy?”
Xương Mân le lưỡi, “Tôi chỉ thấy chiếc nhẫn trên tay cậu ta hay hay, muốn xem có phải là nhẫn được bán từ nhà tôi không thôi!”
“Cậu là…”
“Ba tôi kinh doanh trang sức – Thẩm thị.”
“Nga, xin chào, tôi là Trịnh Duẫn Hạo.” Duẫn Hạo vuốt cằm, nhưng mặt lại đen đi.
“Tôi đã nghe nói về cậu rồi.” Xương Mân khoát tay, chuẩn bị về lớp.
Không biết từ đâu có đám nữ sinh líu ríu chạy ra, còn đang đắm chìm trong hưng phấn.
“Oa… Trung học Hoa Dương của chúng ta có hai đại công a!!! Rất đẹp trai, rất khí khái a…”
“Nhưng… rõ ràng đã khai giảng một tháng, sao bọn họ như gặp nhau lần đầu thế này a…”
Tại Trung giơ hai tay đứng trong văn phòng, chiếc nhẫn nắm chặt trong tay trái không chịu thả lỏng, trên mặt bẩn hề hề nhưng vẫn tràn ngập quật cường.
“Thưa cô!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm Duẫn Hạo, thân mình Tại Trung run lên, hờn dỗi quay người lại.
“Nga, Duẫn Hạo a, có chuyện gì sao?” Dựa vào địa vị Trịnh gia, từng giáo vên ở đây đều rất coi trọng Duẫn Hạo, cho nên đôi mắt của cô giáo một giây trước còn đang trừng Tại Trung, giây tiếp theo mặt đã nở nụ cười quay qua nhìn Duẫn Hạo.
“Em tới đón Tại Trung về nhà.”
“Ân?” Cô giáo có chút do dự, “Cậu ta…”
“Cậu ấy đi xe em đến, chúng em phải cùng trở về.”
“Nhưng cậu ta…” Cô giáo dường như quyết định muốn giữ Tại Trung lại đây, nhưng nhìn thấy bộ dáng muốn dẫn cậu đi của Duẫn Hạo, vẫn hơi chút do dự.
“Hôm nay nhà em có cuộc họp gia đình, ba ba nói em phải về sớm một chút.” Duẫn Hạo vô ý thức sờ sờ cái mũi của mình, Tại Trung bĩu môi.
Lại nói dối… Hắc hắc!
Bất động không lên tiếng, đến khi Duẫn Hạo lôi cậu vào toilet, lấy khăn tay đắt tiền lau mặt cho cậu.
“Thẩm Xương Mân xuống tay nặng quá.” Duẫn Hạo nhỏ giọng than thở.
Tại Trung cắn môi không nói lời nào.
“Nhẫn không đến nối quý như vậy đâu, không cần đánh nhau vì nó.” Duẫn Hạo tiếp tục nói.
Lần này thân mình Tại Trung hơi run, nhìn chằm chằm Duẫn Hạo, “Ai quý nó chứ?! Ta thấy tên kia không không vừa mắt thôi!”
Như đã quen thói khẩu thị tâm phi của Tại Trung, Duẫn Hạo không để ý tới, “Vậy ngươi căng thẳng như vậy làm gì?”
“Liên quan gì đến ngươi?! Ta chờ khi nào lớn lên sẽ bán nó lấy tiền! Ngươi đừng nghĩ nhiều!” Thanh âm Tại Trung sắc nhọn, hơi thở dồn dập.
Trịnh Duẫn Hạo ngu ngốc! Ngươi là đồ ngốc cứng đầu cứng cổ []! Còn có người nói chỉ số thông minh của ngươi là nữa chứ! Đúng là đồ nịnh hót mà!!!
Có thứ gọi là ‘không đánh nhau không thành bạn bè’, trải qua lần đánh nhau đó, Tại Trung và Xương Mân bắt đầu thân nhau. Xương Mân thông minh, lại không giống cái tủ lạnh như Duẫn Hạo (ý chê Hạo ca lạnh lùng quá). Y và Tại Trung ở bên nhau, thường xuyên muốn làm chút trò đùa dai chọc mọi người chơi. Tỷ như hai người đốt kiến ở bồn hoa, kết quả lại gây ra đám cháy nho nhỏ. Tại Trung không chỉ một lần cảm thán, “Thẩm Xương Mân, tao sớm gặp mày chút thì tốt rồi, hai ta có thể cùng nhau chỉnh Trịnh Duẫn Hạo”. Xương Mân nghe xong buồn bực hỏi, “chẳng lẽ bây giờ lại không thể chỉnh được à?” Tại Trung lại lắc đầu nói, “không được, Trịnh Duẫn Hạo bây giờ đã bị tao luyện thành đao thương bất nhập rồi,” sau đó lại nhỏ giọng ai thán nói “bây giờ tao không nỡ xuống tay.”
Quen biết Xương Mân đúng là có nhiều cái lơi, ví dụ như thành tích của cậu cũng không có nhiều đèn đỏ (红灯 bét lớp) như trước nữa. Gần đây nhất là lần thi phân lớp, nhờ vào ý nghĩ khôn khéo của Xương Mân mà rốt cuộc có thể ngồi bên cạnh Duẫn Hạo. Ngày khai giảng, cậu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ném cặp sách xuống bên cạnh Duẫn Hạo, kiêu ngạo mà nói, “Trịnh Duẫn Hạo, về sau ngoan ngoãn nghe lời ca ca, ca ca mua đường cho ngươi ăn.”
“Thiết, gian dối mới vào được đây thì đắc ý cái gì?!” Duẫn Hạo liếc mắt.
Xương Mân đi tới xen mồm, “Đối với Tại Trung mà nói, đương nhiên phải đắc ý rồi. Việc học của cậu ta bây giờ kém đến mức ngay cả đưa đáp án cho cũng chả biết chép chỗ nào nữa mà.”
Tại Trung hung tợn trừng Xương Mân, thấp giọng nói “Chết tiệt, tối nay tao lại bị Trịnh Duẫn Hạo bắt ở lại phòng cho hắn kèm rồi, mày cũng đừng nói là tao không chơi với mày được!”
[]Nguyên văn: bách chiết bất khấu (百折不扣的): bất luận chịu bao nhiêu thất bại cũng không lùi bước. Dùng để chỉ người có ý chí kiên cường