chú ý: tất cả những câu trong […] đều là của tác giả.
Trung học (cấp III) lại cùng Duẫn Hạo học chung một trường, bị áp bức đến không có ngày nào tốt đẹp; nhưng có thể được đi xe miễn phí, phần ăn được chuẩn bị cẩn thận, lại còn có thể có đáp án chính xác miễn phí nên Tại Trung cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng cái làm cậu bất mãn nhất chính là, Duẫn Hạo càng ngày càng cao lớn, nữ sinh nên cạnh cậu ta cũng càng ngày càng nhiều. Còn mình thì sao? Không chỉ trắng trắng mềm mềm như lúc còn nhỏ, thậm chí ánh mắt cũng nhảy vào góp phần; nếu không mặc đồng phục, cậu cũng bị lầm tưởng thành nữ sinh không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa cậu ghét đám nữ sinh nhiều chuyện, lòng dạ hẹp hòi, cả ngày chỉ biết có hết ăn uống lại tám chuyện, chỉ biết tranh giành nam sinh. Nông cạn!!
Tại Trung oán hận cũng không phải không có lý do. Mỗi ngày ngoài thời gian phải giúp mẹ làm việc ở Trịnh gia, còn phải đối phó với đống bài tập ngày càng khó; muốn ngủ cũng chỉ có trong giờ học. Nhưng mỗi khi cậu bắt đầu chảy nước miếng chuẩn bị đi vào giấc mộng thì đám nữ sinh sau lưng cậu lại bắt đầu ồn ào, nội dung cũng chỉ có sản phẩm đồ uống nào mới ra, hotboy lớp nào mới đổi ba lô mới, trong đó đương nhiên không thể thiếu tên của Duẫn Hạo. Lúc đó Tại Trung thật sự là chán ghét, luôn vỗ bàn gào thét “mấy người im lặng chút cho tôi!” Kết quả là lại bị đám nữ sinh phản công lại, làm cho tâm trạng cực kì buồn bực.
Tại Trung thích làm cho xung quanh gà chó không yên (ồn ào).
Nghe nói cậu đi học mà chỉ thích ngủ, cũng không bao giờ giơ tay phát biểu [ Tại Trung: Thiết, ta chắc chắn câu trả lời không sai a.], tan học còn phát động nam sinh chơi trò hỏa tiễn xuyên X []. Còn có lần bởi vì bị lầm tưởng là nữ sinh mà đánh nhau với nam sinh khác một trận, ấn tượng về cậu trong lòng giáo viên cực xấu, cũng may vì Trịnh Duẫn Hạo đưa tới mới không bị ghi tội. Nhưng từ đó về sau, Duẫn Hạo lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của Tại Trung, sợ cậu lại làm sai gì đó mà bị phạt. Nhưng bây giờ Tại Trung như con khỉ trên núi không có hổ [], ngay cả Duẫn Hạo cũng không để vào mắt. Cậu luôn lớn tiếng hô, “Duẫn Hạo a! Trịnh Duẫn Hạo!” Sau đó hai tay chống hông, quang minh chính đại nói, “Trịnh Duẫn Hạo, ngươi nhất định phải làm bài tập cho ta, nếu không thầy cô phạt ta chép phạt thì ngươi cũng phải chịu tội.”
Điều làm mọi người kinh ngạc là, không ngờ Duẫn Hạo như dã quen nghe lời cậu.
Trong lớp Tại Trung có một người, mà sự tồn tại của hắn làm người ta phải chán ghét y như Trịnh Duẫn Hạo, chính là cái tên nam sinh vóc dáng cao lớn ngồi ở cuối lớp kia. Cậu cảm thấy tên nhãi kia rất giống một đứa con gái, nhưng đám con gái háo sắc trong lớp lại nói hắn là cái gì mà tổng công gì gì đó. Tại Trung không hiểu đám con gái kia nói cái gì, trong lòng buồn bực; sau đó khi cậu lên mạng tìm thử xem đó là cái gì, rốt cuộc biết được cái gì gọi là ‘công’ ‘thụ’ thì căm phẫn, quay về lớp mắng chửi đám nữ sinh kia một trận.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ở trong miệng đám nữ sinh kia thì Tại Trung cậu là vạn năm tổng thụ.
Các ngươi mới là thụ, các ngươi đều là thụ! Tất cả bạn bè người thân của các ngươi cũng là thụ!! Triệu năm tổng thụ!!!
Đang lúc nổi bão (nổi điên), Tại Trung đột nhiên cảm giác phía sau mình như có một bóng ma thật lớn xuất hiện. Cậu quay đầu, nhìn cái tên được gọi là ‘Thiên niên suất công’ đang nhìn mình.
“Cậu đang chắn đường.” Thằng bé mỉm cười, nghiêng nghiêng đầu.
“A a — đẹp trai quá a… Tiểu công tiểu thụ nói chuyện rồi!!!”
Tại Trung thật muốn khâu hết miệng của đám con gái phía sau lại.
“Sao mày không đi vòng qua?” Tại Trung tức giận chống đối.
“…” Thằng bé bĩu môi, bình tĩnh nói, “Tôi đi qua đây thì sao?”
Tại Trung hừ lạnh một tiếng, bắt tay khoác lên vai cậu bé kia [cái này thật ra hơi khó a, ai bảo tên kia còn cao hơn cậu cả nửa cái đầu chứ!] “Nhãi con, chắc mày còn chưa biết tao là ai đâu nhỉ? Chớ có chọc tao, nghe chưa?”
Ai ngờ cậu bé kia đột nhiên bắt được tay Tại Trung, lại nhìn thấy chiếc nhẫn vô cùng đặc biệt trên tay cậu, “Nhẫn của cậu đẹp thật, có thể cho tôi xem thử không?”
“Mơ đi!” Tại Trung rút mạnh tay về, chuẩn bị rời đi. Nhưng không ngờ cậu bé kia cũng rất ngang bướng, bắt được tay Tại Trung, “Cho tôi xem đã.”
“A a a… Cậu ấy cầm tay người kia nha!!”
Mấy người nhiều chuyện các ngươi!! Tại Trung càng thêm căm tức, xoay người tung nắm đấm, “Tên khốn khiếp này!!!”
“A a a a a… Đánh nhau rồi.”
[] Nguyên văn: 火箭穿 X. ta cũng chả biết cái trò này là cái gì, lúc lên hỏi gg đại hiệp thì chỉ có cái này, không biết có đúng không. nếu đúng thì… gớm wá!!! Ai biết xin chỉ giáo thêm
[] Nguyên văn: 没有老虎的山上的猴子: trên núi không có lão hổ, hầu tử xưng đại vương. Ý chỉ ‘không có người tài ba, nhân vật bình thường cũng có thể đảm đương trách nhiệm quan trọng. Tương tự như câu: vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm của mình ấy ^^