Mẫn Như Trở Lại

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Có cần chúng ta tiễn con ra sân bay không?” La Mỹ Kim mặt không nỡ, cầm tay Mẫn Như tiễn cô ra xe.

Mẫn Như kiên quyết từ chối “Những cảnh chia tay đầy nước mắt con đều thấy qua, con không hy vọng chúng ta giống họ, sức khỏe mẹ vẫn trên hết.”

Tiêu Chính Hàn tán thành với Mẫn Như, ông vỗ vai khuyên nhủ La Mỹ Kim “Như Như nó nói phải đó! Chúng ta để bọn trẻ đi trong vui vẻ, chúng đến nơi sẽ gọi điện thông báo.”

“Bác trai, bác gái yên tâm ba mẹ con cô ấy sẽ đến nơi bình an.” Thẩm Dương đậy cốp xe xong, phủi tay đi đến chỗ mọi người đang đứng.

“Cảm ơn con” La Mỹ Kim hài lòng.

Lạc Lạc, Bối Bối ôm La Mỹ Kim và Tiêu Chính Hàn “Tạm biệt ông bà!”

--- ----

Sân bay thành phố A.

“Đây là vé của ba mẹ con” Thẩm Dương đưa vé máy bay cho Mẫn Như.

Mẫn Như lấy vé, chuyến bay không có hắn, cô nghi hoặc hỏi “Anh không về với chúng tôi?”.

“Tôi ở lại giải quyết một số vấn đề của cửa hàng xe” Thẩm Dương giọng chán chường trả lời.

“Người như anh cũng kinh doanh?” Mẫn Như ngẩn người ra.

“Người như tôi? À, cô tưởng tôi suốt ngày động tay động chân thôi sao! Cô ngốc này!” Hắn bật cười, cất giọng “Cô có thể kinh doanh tại sao tôi lại không?”

“Tôi thấy anh hợp với thể thao hơn! Nhìn cái mặt của anh, ai sẽ nghĩ anh làm ông chủ lớn chứ!” Mẫn Như miệng liên tục chê bai, tay nâng lấy cằm của hắn kéo qua kéo lại, nâng lên nâng xuống xem xét.

Mẫn Như không để ý đến Thẩm Dương, ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô, cô là người con gái bạo gan hằn từng thấy, dám sờ mặt của một người khác phái đầy tự nhiên trước mặt nhiều người.

“Nè, tôi nói thế thôi! Sao anh im lặng rồi?” Mẫn Như gõ vào trán hắn.

“Cô..cô! Mà thôi, tôi không nói chuyện với cô nữa?” Hắn quay lưng bỏ đi, bước đến chỗ Lạc Lạc, Bối Bối, chúng đang hồn nhiên ăn kem.

“Ớ!!!” Mẫn Như ngây ngốc nhìn.

---

“Daddy, huhu, con muốn dad về với con.” Bối Bối ầm ĩ, ôm cổ Thẩm Dương không chịu buông.

“Con gái ngoan, dad phải ở lại giải quyết công việc, con về với mẹ và anh trai trước được không?” Thẩm Dương gỡ tay Bối Bối, hạ thấp người cho Bối Bối leo xuống.

“Không..huhu nhất quyết dad phải về với con. Daddy kết giao với bạn gái mới muốn bỏ con gái huhu..huhu..con không chịu!” Bối Bối khóc lớn.

“Dad có việc phải giải quyết mà!” Thẩm Dương khổ sở nói.

“Bối Bối! Ngoan ngoãn nào!” Mẫn Như dỗ dành cô bé.

“Không, con chỉ muốn dad về.” Bối Bối nhất quyết không chịu gỡ tay.

“Con gái, daddy sẽ về sau.” Thẩm Dương dụ ngọt.

“…” Bối Bối vẫn ngang bướng quấn cổ Thẩm Dương.

“Bối Bối, con gái ngoan, mẹ thực không thích bộ dạng hiện tại của con! Dad hứa sẽ về sau, hắn không thể bỏ con đâu! Daddy yêu thương hai đứa còn không hết nữa mà! Con nghe mẹ ngoan ngoãn thả tay ra, chúng ta sẽ trễ chuyến bay mất!” Mẫn Như gỡ tay Bối Bối.

“Dad, hứa với con đi, con mới bỏ tay ra.” Bối Bối giọng sụt sùi.

“Được, daddy hứa, con muốn gì nào?”

“Dad phải hứa hai chuyện, thứ nhất tối nay người phải về, con muốn daddy đưa con đi học, thứ hai daddy không được nói yêu đương với cô gái khác!”

“Con…Tưởng có chuyện gì to lớn! Mấy chuyện này không thành vấn đề, chúng ta ngoéo tay, thất hứa dad sẽ làm cún.”Thẩm Dương cười cảm thán, hắn giơ tay lên muốn giao dịch.

Hắn và cô bé giao dịch thành công, Bối Bối ngoan ngoãn leo xuống, tất nhiên vẫn còn nghẹn ngào, đi theo Mẫn Như vào trong phòng đợi. Thẩm Dương vẫy tay tạm biệt ba mẹ con một lần nữa, sau đó hắn đi ra bãi đậu xe, chỗ mà ông Tạ đậu xe đợi hắn.

----

“Phù” Hắn thở một hơi.bg-ssp-{height:px}

“Họ đi vào rồi à!” Ông Tạ khởi động máy.

“Vâng” Thẩm Dương cài dây an toàn “Con bé nó khóc dữ quá! Dỗ mãi mới chịu đi xuống”.

“Hai đứa nhỏ rất quấn lấy con sao?”.

Chiếc xe chầm chậm ra cổng sân bay, hòa mình vào dòng xe cộ ồn ào.

“Vâng, bọn trẻ là học trò của con, tình cảm thầy trò rất khắn khít, con mới nhận chúng làm con” Thẩm Dương nhớ lại những ngày đầu làm thầy giáo dạy bơi cho Lạc Lạc, Bối Bối.

“Cả nhà không ai nói gì về con nhận bọn trẻ làm con nuôi?”

“Haizza! Cả nhà vỗ tay ủng hộ nữa là, chú không biết chứ! Mẹ và bà rất xem trọng Mẫn Như, mẹ còn trông coi cho cô ấy cả một cửa hàng, nhìn vào cứ ngỡ là mẹ và con gái!” Thẩm Dương mắt đầy ganh tỵ nói.

“Ba mẹ con của cô gái này có vị trí không nhỏ ở trong gia đình con!” Ông Tạ ý mơ hồ có chút sâu xa.

“Con cũng trong thấy, cuộc sống của con sẽ tẻ nhạt nếu không có sự xuất hiện của ba mẹ con cô ấy!” Hắn đưa mắt ra ngoài cửa, bọn trẻ và cô như là dòng nước êm ái chảy vào cuộc đời khô cằn của hắn.

----

Thành phố A và Thành phố D cách nhau cả một đại dương mênh mông. Phương tiện phổ biến đi đến giữa hai thành phố chính là máy bay, người ngồi trên máy bay phải chờ mười bảy tiếng mới có thể đến thành phố mình mong đợi.

Thời gian của thành phố D luôn chậm hơn thành phố A mười hai tiếng. Lạc Lạc, Bối Bối sẽ có thêm một ngày nghỉ ngơi ở nhà, chuyến đi cắm trại và việc ngồi trên bay máy nhiều giờ làm cho cơ thể cả hai đã mệt nhoài.

Chiếc máy bay vẫn cất cánh để hướng mình về phía trên trời. Ba mẹ con lần nữa trở về thành phố của mình, nơi này có thể nói nó như là nơi cô thuộc về từ khi đến với thế giới này.

Mười tiếng sau, chuyến bay cuối cùng cũng hạ cánh, ba người khá lừ đừ đi lấy hành lý, sau đó dự định sẽ bắt taxi về nhà nhưng cả ba vừa đẩy xe đến sảnh thì phát hiện có hai người ở đó chờ sẵn.

“Mẫn Như, Lạc Lạc, Bối Bối chúng ta ở đây” Bà Thẩm vẫy tay.

Bà Thẩm và Từ Khả Nam đã đứng đợi bà mẹ con nửa tiếng, Thẩm Dương gọi điện báo cho họ, ba mẹ con đang trên máy sắp quay lại, phiền bà Thẩm và Từ Khả Nam đón họ một chuyến.

Trong điện thoại hắn còn nói rõ cả ba mẹ con đều ở trong tình trạng hoa héo vì họ mới đi chơi một chuyến chưa kịp nghỉ ngơi, liền bị hắn mua vé cho trở về thành phố D ngay lập tức, có thể nói sức lực bị cạn kiệt là tất nhiên.

“Vất vả cho ba đứa rồi” Bà Thẩm xoa đầu hai đứa nhỏ.

“Dì không sao!” Mẫn Như nở nụ cười yếu ớt.

“Mừng cậu quay trở lại, hoa tươi tặng cậu!” Từ Khả Nam trao bó hoa trên tay cho cô.

“Cảm ơn cậu!” Cô cầm lấy bó hoa, ôm chầm Từ Khả Nam. Đây là người bạn tốt duy nhất của cô, họ trở thành bạn sau bao nhiêu vấp ngã của cuộc sống, thời gian biết nhau tuy muộn nhưng không nhằm nhò gì, bởi có được một người bạn hiểu mình từ đâu đến chân là điều may mắn.

“Chúng ta nên quay về nhà, ba đứa cần nghỉ ngơi nhiều lắm, nhìn mặt mày nhợt nhạt chưa kìa”.

-----

Trưa hôm sau….

“Aaaaa, trễ rồi!” Mẫn Như xóc mềm bò dậy, miệng kinh hãi la hét.

Cô đúng là vô dụng! Vừa quay trở về là ngủ như heo chết đến trưa hôm sau. Bọn trẻ nhà cô đâu rồi! Sao không thấy đứa nào, chúng dậy sớm hơn cô mà không đánh thức cô dậy.

“Như Như, cậu làm gì mà như chọc tiết lợn vậy!” Từ Khả Nam đang coi tivi, tiếng thất thanh của cô trấn áp luôn giọng nói phát thanh viên.

“Nam Nam, bọn trẻ nhà tớ đâu?”

“Bình tĩnh nào, bọn trẻ dậy trước cậu một tiếng thôi, tớ phải công nhận là mẹ nào con nấy, nhưng cậu còn siêu cấp hơn con của mình, ngủ đến trời sập chắc cậu cũng không biết! Bọn trẻ đang ở nhà dì Thẩm ấy, chúng đang ăn trưa.” Từ Khả Nam chỉ lên trần nhà, nhà cô với nhà bà Thẩm khác tầng nhưng số thứ tự phòng lại giống nhau, có khác cũng là số đầu tiên của tầng.

“Đi chúng ta đi tính sổ chúng, bọn trẻ con nhà này chỉ biết có bà và daddy, còn mẹ chúng không thèm bỏ vào mắt, ngủ dậy liền đi tìm bà.” Mẫn Như kéo Từ Khả Nam.

“Nè nè, đi tính sổ cũng không ở trong bộ dạng đầu xù tóc rối, người vẫn còn mặc đầm ngủ như thế chứ! A, cậu đi đánh răng chưa!” Từ Khả Nam nhìn bộ dạng của cô nhắc nhở một phen.

“AAAA, tớ điên mất” Cô bỏ tay Từ Khả Nam xuống, chạy vụt vào phòng của mình.

Từ Khả Nam ở bên ngoài phát ngốc nhìn cô, cô ấy chưa bao giờ thấy bộ dạng ma chê quỷ hờn này của Mẫn Như. Không lẽ việc đến thành phố A một tuần cũng biến thần trí con người ta có chút vấn đề rồi!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio