Mẫn Như Trở Lại

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cậu út không đi đua xe, hẹn anh ở đây uống coffee đêm với chú?” Tiêu Chính Uy dùng thìa quấy coffee trong ly.

“Em hẹn anh ở đây có một chuyện quan trọng muốn nói!” Ngô Kiến Bách yên lặng một lúc thì trầm mặc nhìn Tiêu Chính Uy.

Anh là chủ tịch lăn lộn trên thương trường nhiều năm hẳn sẽ tinh ý với sự trầm mặc của cậu, còn cậu vẫn là một cậu ấm chưa nếm trải mùi đời, nhưng toát lên sự can đảm cơ trí hiếm có của một thiếu niên.

“Chuyện gì em nói đi?” Tiêu Chính Uy mỉm cười nhấp một ngụm coffee.

“Đó là chuyện của chị Như! Em sẽ nói không dài dòng, anh hãy nghe kỹ những điều em sắp nói!” Ngô Kiến Bách lấy một hơi dài bắt đầu nói thắng những điều cậu trằn trọc suốt đêm.

“Anh và chị hai là hai đường thẳng không có điểm dừng! Chị ấy biết điều đó đã tự nguyện buông tay, thành tâm chúc phúc cho chị cả và anh, điều chị ấy cần nhất hiện tại chính là bọn trẻ. Em tin tưởng những lời nói của chị ấy không phải giả dối. Anh hãy nể tình mối quan hệ tốt đẹp của anh chị trước đó, vì con nhỏ không thể vắng mẹ mà để cho chúng sống với chị gái được không? Chị cả và anh kết hôn vẫn có thể tạo ra một gia đình hoàn chỉnh!”.

Tiêu Chính Uy đặt ly coffee xuống bàn “Anh không thể tin đây là lời của một cậu nhóc như chú! Mẫn Như đã dặn chú phải nói những điều đó với anh!”.

“Chị ấy không can dự đến cuộc nói chuyện tối nay! Đây là tự em muốn nói chuyện với anh” Ngô Kiến Bách vừa nghe thấy Tiêu Chính Uy hiểu sai Mẫn Như, không kiềm chế được vẻ mặt khó chịu đi vài phần.

“Được rồi! Lời nói của chú có vẻ thành thật, anh sẽ tin chú! Anh không nghĩ chú lại nói chuyện này, không phải chú và chị hai của chú đã im lặng suốt một thời gian rồi kia mà!” Tiêu Chính Uy không khách khí nói.

“Có im lặng cách mấy cũng là chị em ruột thịt, không có gì bằng máu mủ, em không thể trơ mắt đứng nhìn chị gái phải cô độc!” Ngô Kiến Bách nhận định đáp.

Tiêu Chính Uy hai mắt chớt lóe, nâng ly coffee còn hơi nóng tỏa ra, anh nhẹ nhàng thổi rồi uống, sau đó đợi coffee đã xuống cổ họng tươi cười mà nói “Rất khẩu khí, người nhà quả là người nhà!”.

“Ý anh…” Ngô Kiến Bách thoáng lạnh người vì lời nói của anh, anh châm biếm, mỉa mai hay là khen ngợi. Cậu nghe qua rất nhiều về anh rể tương lai của mình, đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến bộ mặt âm trầm mà nguy hiểm, lời nói như đao sắt muốn cứa vào cổ người khác.

“Chị gái của em thường dùng lời lẽ đó nói với anh. Nếu em so với cô ấy còn kém xa, cô ấy sẽ nhìn thẳng vào mắt anh không do dự nói, thẳng thừng mà giáo huấn ngay tại chỗ!” Anh nhếch mép nhớ lại ngày hôm qua cô đã chỉnh anh bằng luật pháp. Mẫn Như không còn là Mẫn Như của ngày nào, tâm tư của cô anh chỉ nắm được chưa đến một nửa, một điều thú vị.

“Chị ấy vốn đã là người bản lĩnh, anh không hề nhận ra điều đó ở chị ấy!” Ngô Kiến Bách tự tin nói về con người của cô, cô dám nói dám làm, chẳng qua vì tình yêu mà làm mất chất của con người mình.

“Anh muốn chúng ta kết thúc ở đây! Khi tâm trạng xuống dốc con người sẽ làm ra điều gì không nói trước được, anh cũng không ngoại lệ! Chuyện của anh và Mẫn Như tự có cách giải quyết của người trong cuộc! Bọn trẻ chúng sống với ai cũng không phải là do anh quyết định, anh tôn trọng ý kiến của con mình!” Tiêu Chính Uy nói ra điều này dĩ nhiên biết mình đã nhường cô một bước, nước mắt của cô làm cho cả người anh không một phút được thoải mái, nó như một mũi kim chích thủng từng lỗ nhỏ của trái tim.

Ngô Kiến Bách nghe thấy những lời này, đành ôm tâm tư của riêng mình, cậu nhất quyết trở lại trường sẽ học hành tử tế, đợi khi cậu đã có quyền lực và cơ trí vững vàng thì bảo vệ chị là điều không đáng ngại.

-----

“Cậu đi mới một tuần mà quên sạch sành sanh các kế hoạch sau tuần lễ của chúng ta bàn trước đó?” Từ Khả Nam mặt đằm đằm sát khí chĩa vào mặt cô.

“Chuyện này… mình không có quên nha! Đùa một chút cho vui thôi!” Cô rụt cổ thè lưỡi chối tội.

“Cái này còn nghe được! Cậu mà dám quên hết tớ hứa với quốc gia trừng trị cậu! Chúng ta có ba ngày để nghỉ ngơi, một tuần làm việc như cái xe liên tỉnh, chạy từ trạm này đến trạm kia, cũng phải biết dừng chứ! Sức khỏe của tớ đâu phải sức trâu kéo cày!” Từ Khả Nam giảng đạo với Ngô Mẫn Như. Sau lần làm hư cả khóm Golden Celebration thì Mẫn Như không oang oác nữa, ngược lại Từ Khả Nam lại ca cẩm suốt ngày.

Có khi nào bạn bè chơi với nhau rồi bị nhiễm tính nhau hay không? Đây là một câu hỏi hơi khó với cô nha! Cô không nghĩ nhiễm tính nhau nhanh đến thế, cô còn chưa oang oác đã cơ mà!

“Phải rồi, tớ suýt quên mất, tèn..tén...ten Nam Nam cậu nhìn đi, đây là gì?” Mẫn Như lấy trong valy một hộp nhỏ vô cùng xinh xắn màu vàng đưa cho Từ Khả Nam.

“Ôi, trời ơi! Như Như cậu tát tớ một cái đi!” Từ Khả Nam mắt sáng rực, cười đầy e lệ như một thiếu nữ mới bắt được hoàng tử.

“Chi” Cô nhăn nhó.

“Tớ nói thì cứ tát đi” Từ Khả Nam gằn giọng rồi lại đổi giọng nhỏ nhẹ.

“Bốp”

“A, cậu không nương tay à!” Từ Khả Nam la lên.

“Cậu bảo tớ tát có nói nhẹ hay mạnh đâu! Tớ cứ thế mà tát thôi!” Mẫn Như ngoảnh mặt làm ngơ.

“Bỏ đi, tớ không so đo, huhu, tớ hạnh phúc quá! Cậu là người tuyệt vời nhất! Red Recipe màu Ruby Tuesday cả cái thành phố này chỉ có cửa hàng nào oách nhất mới có nha! Còn ở thành phố A chìa tiền một cái là có liền! Cậu đã giúp ước mơ nhỏ bé của tớ thành hiện thực! Yêu cậu quá!” Từ Khả Nam cầm cây son mê mẩn, giọng điệu thổ lộ sến chảy nước.

“Cho tớ xin, vì cây son của cậu tớ phải gặp chuyện chẳng lành” Mẫn Như nhớ lại hừ lạnh, toàn những bộ mặt giả nhân giả nghĩa, mượn dao giết người.

“Chuyện gì chứ? Đi mua son thôi mà!” Từ Khả Nam ngây ngốc.

“Tớ có một người em họ bằng tuổi, haizza, con người cô ta rất thô lỗ, ăn nói rất ngỗ ngược, còn nữa tớ thề với cậu là con người mặt dày, có thái mỏng da mặt cũng không biết phải thái đến bao lâu! Hai người đụng nhau thôi mà cô ta đã la oai oái làm ầm ĩ đổ lỗi cho tớ!” Mẫn Như chán nản kể lại cô còn nhớ rất rõ bộ mặt xinh đẹp mà lòng dạ rắn rết kia.

“Cô ta không nhận ra cậu là chị họ sao?” Từ Khả Nam lấy khăn thấm miệng, lau thật sạch có dấu hiệu muốn thử son mới.

“Không, tớ cũng không nhận ra nữa mà! Cho đến khi có nữ chính xuất hiện từ chuyện xấu thành chuyện tốt!” Từ lúc lọt lòng đến lúc đó cô có biết mặt Chu Mẫn Hồng đâu mà đòi nhớ đến dung mạo đó.

“Nữ chính?” Từ Khả Nam xoay mặt ngu ngơ nhìn. bg-ssp-{height:px}

“Nữ chính là chị ruột của tớ a! Đi đâu cũng có hào quang nên gọi như vậy!” Mẫn Như vờ giải thích.

“Cậu nói cũng phải! Nói tiếp đi!”

“Cô ta không nhận ra tớ! Nữ chính nói với cô ta tớ là Mẫn Như thì cô ta nhận ra bắt đầu đổi giọng. Cậu sẽ nổi hết gai ốc, cô ta đổi giọng lẹ lắm, ngọt đến ngất ngây! Nói nào là tớ nhìn khác quá! Phong cách không giống như lúc trước, nhìn khó nhận ra v.v.v.” Cô ghét người lòng lang dạ sói nên đổ dầu vào lửa thêm vài câu.

“A, phải rồi, tớ nghe Bối Bối nói, trước đây cậu ăn mặc sành điệu lắm nha! Sao không giữ lại phong cách đó đi! Tớ phải thỉnh giáo cậu vài chiêu nha!” Từ Khả Nam soi gương, kéo cây son trên môi.

“Cái này… để tiện nấu ăn nên tớ không muốn dễ hư da mặt! Với lại có con gái cứ xoa xoa chét chét nó học theo thì khổ!” Mẫn Như bày tỏ.

“Oh” Từ Khả Nam gật đầu.

“Cô ả đó không phải dạng vừa đâu! Theo như tớ nghĩ cậu đừng đụng vào hạng người đó! Cho dù là bà con cũng không được! Có cơ hội tớ sẽ lấy lại công bằng cho cậu”.

“Nè, cậu tô son xong chưa! Chúng ta đi tìm dì và bọn trẻ, hôm nay tớ sẽ tặng cho mọi người một chầu spa thư giãn, mọi người đã làm việc vất vả lắm rồi!” Mẫn Như đầy hào phóng.

“Hả, tớ có nghe lầm không Như Như”

“Cậu nghe lầm rồi! Tớ nói là tớ chỉ tặng cho dì và bọn trẻ thôi! Cậu không có phần!” Cô chu môi đùa giỡn.

“Cái gì… Như Như cậu đừng quên tớ! Tớ là người cống hiến nhiều nhất!” Từ Khả Nam cười nịnh hót.

------

Thành phố A đã chìm vào tối từ lâu…

Trên tầng trụ sở chính của dịch vụ làm sạch và chăm sóc xe vẫn còn sáng đèn hoạt động. Thẩm Dương đeo kính miệt mài với các mẫu giấy trên bàn, hắn phải gấp rút làm những chuyện này để thực hiện lời hứa với Bối Bối.

Hắn triển khai các kế hoạch mới nhằm có sự nâng cao trong cơ cấu chuyên môn của cửa hàng. Bản báo cáo về hai mươi chín cửa hàng là một tệp giấy dày, hắn chỉ mới đọc được một nửa, còn một nửa hắn sẽ đọc từ từ.

Thẩm Dương kinh doanh có một nguyên tắc nhỏ “Làm nhanh nhai kĩ”. Tốc độ làm việc của cửa hàng rất nhanh, nhưng vô cùng cẩn thận, chưa hẳn là chuyên nghiệp, chỉ cần có kĩ thuật và trình độ từ vừa phải đến cao, thì vẫn tạo ra được lòng tin của khách hàng.

Nhờ những yêu cầu của hắn đưa ra và cách tuyển chọn không quá gay gắt, cũng đã giúp được một số người lao động tay chân có công việc ổn định. Hắn sẵn sàng bỏ một khoản cho nhân viên mình đi học chuyên ngành này để mọi người được hiểu sâu và rộng hơn, tránh gây tổn thất không nên có cho khách hàng.

Cách làm này của hắn vô cùng tốn kém, về lâu dài không thể kéo mãi được, hắn đành chia ra có hai mươi chín cửa hàng thì cho những người có đầu óc nhạy bén đi học trước sau đó về sẽ chia sẻ và truyền đạt lại cho những người khác. Những người có ý định giấu giếm không bỏ ra những gì mình học thì phải đền một khoản tiền lớn cho cửa hàng vì đã làm sai qui định.

Thẩm Dương gỡ kính ra, xoa vùng mắt giảm làm việc nhiều bị mỏi mắt.

Hắn day huyệt trên mắt, day huyệt thái dương, xoa vào vùng mắt, ấn huyệt thanh minh, xoa huyệt tứ mạch. Có một lưu ý là trước và sau thực hiện phải ở môi trường tĩnh lặng mới giúp cho mắt điều tiết lại và nghỉ ngơi.

Một lúc sau, hắn chuyên tâm làm việc tiếp, hắn đã hứa với cô bé thì phải thực hiện được. Lời hứa luôn là quan trọng! Không thể để con gái kêu mình là người thất hứa, lúc đó hắn cũng thành cún mất.

Thần trí của hắn vô tình tái hiện lại không gian lúc trưa….

Mẫn Như quá đỗi tự nhiên không nghĩ đến việc tiếp xúc với nam giới là vấn đề làm cho người hạn chế qua lại với nữ giới như hắn cũng tự thức mặt đỏ như quả gấc chín.

Mẫn Như thấy được dáng vẻ của hắn, cô sẽ bị ngây ngất đến hồn lạc phách bay hoặc là sẽ ngã lăn ra đất cười. (Đây là suy nghĩ của người làm việc căng chão )

Thẩm Dương không suy nghĩ nữa! Hắn tự nhiên lại suy nghĩ đến vấn đề tế nhị đó kia chứ!

Mẫn Như mà biết được hắn có suy nghĩ này chắc chắn sẽ chém bay đầu hắn. Đây là

-----

phút đi đến spa…

Với thiết kế sang trọng, hiện đại và thân thiện cùng đội ngũ bác sỹ, chuyên viên giỏi chuyên môn, nhiệt tình được đào tạo bài bản. Thiết bị máy móc đều được kiểm tra y tế bảo đảm làm cho mọi người đều yên tâm và hài lòng khi đến tiệm spa BB Sunflower.

Điều đặc biệt chính là có các khoản dịch vụ cho khách hàng vừa túi tiền vốn có của mình, nó cũng không quá mắc mà cũng chẳng rẻ gì.

“Oa thật thoải mái!!!” Mẫn Như sảng khoái thốt lên.

“Đúng nha!” Từ Khả Nam công nhận.

Vừa có nhạc vừa có bàn tay ma thuật của kĩ thuật viên spa, gân cốt lẫn tinh thần của cô như bay đi hết, cô cảm thấy mình đang chìm trong một cõi thần tiên yên bình nào đó.

Lạc Lạc, Bối Bối ở một không gian riêng dành cho trẻ em. Chúng cũng đang thư thái ngâm mình vào trị liệu bằng nước. Như vậy sẽ đảm bảo một số bệnh cho chúng khi còn nhỏ, cũng vì lẽ này mà căn bệnh sợ nước thuyên giảm đi rất nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio