Hả hả...!khoan! Tên nhóc trời đánh này vừa nói gì?
Tôi lục lọi lại trong tâm trí, hoàn toàn không tìm thấy điểm gì bất thường giữa tôi và Đỗ Quân.
Phải rồi! Khi nãy tôi ra tiễn Trần Thanh xong vào nhà, hình như có thấy Đỗ Quân đang khó chịu điều gì.
Hay là tôi đã làm gì sai khiến y bực mình rồi?
Chuyện này không đơn giản đâu, tôi là phận ăn nhờ ở đậu, nếu làm phật lòng chủ nhà thì về sau sao có thể sống yên ổn đây!
Tôi cúi đầu lại gần Đoàn Nhữ Hài, thận trọng hỏi: "Ừ, không biết vì sao anh Quân lại bực mình với chị nhỉ?"
Đoàn Nhữ Hài ngẩng mặt lên, há mồm: "Chị nói linh tinh cái gì thế?"
"Thì cậu vừa nhắc tới ánh mắt của anh ấy nhìn chị còn gì? Nói xem, chị đã làm sai điều gì nào?"
Cậu ta đưa tay lên vuốt mặt chán nản, nói: "Tôi đâu có ý đó.
Chị suy nghĩ đi đâu thế hả? Anh Quân không giận gì chị đâu."
"Thật à?"
"Ừ." Đoàn Nhữ Hài khinh thường nhìn tôi.
"Là chị quá vô tư hay do tôi quá để ý đây?"
Tôi quả quyết: "Nhất định là vế thứ hai rồi."
Nghe tiếng cậu ta "hứ" một cái.
"Là thế này..." Đoàn Nhữ Hài xích gần vào tôi thêm một chút.
"Trong bữa cơm không phải là anh Quân gắp rất nhiều thức ăn cho chị sao..."
Đang chăm chú nghe thì đằng sau có tiếng ho sù sụ vang tới, cả tôi và Đoàn Nhữ Hài một phen sợ hết hồn.
Cả hai quay đầu lại thì hóa ra là Đỗ Quân.
Một tay để sau lưng, y nhìn chúng tôi với nét mặt vô cùng thiếu tự nhiên.
Thằng nhóc Đoàn Nhữ Hài là kẻ đang nói xấu người khác, thấy "đối tượng" xuất hiện liền tỏ ra sợ hãi.
Cậu ta đứng dậy đến bên Đỗ Quân xun xoe cười: "Anh Quân, anh chưa đi nghỉ à?"
Đỗ Quân không thèm để ý tới Đoàn Nhữ Hài, khuôn mặt y nghiêm lại, nói: "Đã muộn rồi mà sao hai chị em vẫn chưa về phòng?"
Đoàn Nhữ Hài vốn lắm lời hơn tôi, định giải thích thì bị Đỗ Quân mắng: "Niệm Tâm không hiểu chuyện đã đành, cậu là người đọc sách mà cũng không biết suy nghĩ sao?"
Tôi nghe y mắng Đoàn Nhữ Hài, còn chưa kịp vui sướng khi thấy người gặp nạn thì bỗng nhận ra điều không ổn.
Đỗ Quân vừa mới bảo tôi là đồ "không hiểu chuyện" hả?
Tên nhóc Đoàn Nhữ Hài gật đầu như bổ củi: "Dạ, dạ.
Anh nói phải..."
Mới khi nãy tôi còn được mọi người khen ngợi vì đã giúp Phạm Bân khỏi một phen khốn khổ, giờ lại bị nói là "không hiểu chuyện"?
Nghĩ vậy tôi liền gân cổ lên cãi: "Chúng tôi đang tâm sự chuyện gia đình..."
Còn chưa nói hết câu, Đỗ Quân đã nghiêm mặt đáp: "Chuyện gia đình cũng để ngày mai nói tiếp.
Trời tối rồi, không được phép ở bên ngoài nữa."
Hừ, thôi được rồi, nhà anh anh có quyền.
Tôi và Nhữ Hài đành xách váy ai về phòng nấy.
Tôi dần chìm vào giấc ngủ trong nỗi tò mò.
Ngay sau khi dậy, tôi chạy sang đập cửa phòng Đoàn Nhữ Hài ầm ầm với mục đích nghe cậu ta nói tiếp về Đỗ Quân.
Hôm qua còn chưa nói rõ ràng được điều gì cơ mà.
"Anh Hài đã tới hội quán Liên Y từ sớm rồi chị Tâm." Đỗ Chi đi tới cạnh tôi từ khi nào, trên tay còn đang cầm một chiếc bánh.
Bình thường mặt trời lên tới đỉnh rồi cậu ta còn chưa thèm dậy, ấy vậy mà bây giờ đã đi tới hội quán rồi.
Đỗ Chi cắn một miếng bánh, cười bảo: "Sáng nay anh Hài ra ngoài cùng lúc với anh Quân, còn nói thầm thì với nhau cái gì bí mật lắm."
Tôi nhíu mày, không phải trùng hợp tới vậy chứ?
Không sao, tôi cũng rảnh rỗi mà, tôi có thể đợi được.
Tuy vậy, ông trời rất biết cách chiều lòng người khác còn tôi thì mặc kệ.
Cả buổi tối, vì Phạm Bân không sang chơi nên Đỗ Chi chọn tôi làm mục tiêu, bám riết không rời.
Tôi bị cô nàng nhằng nhẵng đi theo, không có cơ hội hỏi chuyện Đoàn Nhữ Hài nên phát cáu: "Chi này, bình thường em có chơi với con gái nhà ai không? Giới thiệu cho Hài nhà chị một người đi.
Nếu được thì mình để bà mối đến đó, rồi chọn ngày lành tháng tốt..."
Ý tôi là cô gái này có người bạn nào khác không mà ngoài Phạm Bân ra chỉ ở nhà quanh quẩn với tôi? Tôi biết, dạo này mấy người Đỗ Quân đang thắt chặt an ninh nên tôi và Đỗ Chi không được phép ra ngoài.
Nhưng kể cả không phải vậy thì thực tế dường như Đỗ Chi cũng chẳng hề có lấy một người bạn nào.
Đỗ Chi hồn nhiên đáp lời tôi: "Không ạ.
Em không quen ai hết." Nghĩ một chút, cô cụp mắt xuống nói.
"Ngày trước còn có chị Thuỷ, chứ hiện tại thì..."
Tôi ngạc nhiên nhìn cô.
Thấy tôi không nói gì, Đỗ Chi cười: "Cũng không có gì kỳ lạ.
Em và anh Quân chuyển về đây vài năm trước...!nhưng chị xem tính tình em như thế này, đến đàn ông con trai còn phải sợ thì có cô gái nào muốn làm bạn với em chứ?"
Đúng là như vậy, tôi gật đầu, trong lòng thấy thương cho Đỗ Chi.
Nếu cô sống ở thời hiện đại thì nhất định sẽ có rất nhiều bạn bè bởi tính cách hào sảng, tự tin của mình.
Đỗ Chi cười rộ lên: "Không sao, chẳng phải giờ em có chị là bạn rồi sao?"
Tôi cũng cười, vỗ vỗ vào bàn tay của Đỗ Chi.
Vậy thì hôm nay ngồi lại trò chuyện với cô, không đi tìm Đoàn Nhữ Hài đòi kể chuyện nữa.
...!
Như bị một bóng ma đeo bám, cả kinh thành chìm trong một thứ màu ảm đạm tới rợn tóc gáy.
Bầu trời xám xịt, không có lấy một tia nắng khiến tâm trạng con người ta càng chán nản.
Hung thủ giết người liên hoàn vẫn chưa bị bắt.
Quan gia nổi giận lôi đình, ra lệnh các quân tăng thêm binh lính đi tuần trong thành, ban bố giờ giới nghiêm.
Đồng thời, các chỉ huy sứ phải đích thân đi tuần cùng, đặc biệt phải lưu ý tới những nhà có con gái lớn từ mười bốn, mười lăm tới mười tám tuổi.
Với thân phận là Ngũ đô chỉ huy sứ nên Đỗ Quân cũng phải tiếp nhận nhiệm vụ, đã mấy ngày rồi không về nhà.
Thực ra cũng không có gì quá lo lắng vì nhà Đỗ Chi cũng nằm trong diện cần được lưu ý, cả ban đêm cũng có binh lính đi tuần qua lại.
Lo lắng cho Đỗ Chi, Phạm Bân không thèm để ý tới lễ nghĩa thông thường nữa mà cùng một tên hầu xách đồ sang hẳn phủ của Đỗ Quân ở.
Y tuyên bố tới bao giờ bắt được hung thủ thì mới về nhà, khiến Đỗ Quân muốn phản đối cũng không đặng.
Đi theo Phạm Bân còn có một tên hầu gọi là Sanh, tính tình nhắng nhít nói nhiều, khác biệt một trời một vực với cậu chủ của nó.
Vừa mới xách đồ vào nhà nó đã chào Đỗ Chi ầm ĩ lên sau đó quay sang tôi, cười tít mắt: "Ôi chao, không biết tiểu thư nhà nào mà xinh đẹp vậy ạ?"
Đúng là dẻo miệng muốn chết.
Phạm Bân dường như không để ý lắm tới nó, có lẽ là do đã quá quen với tính cách hoặc đơn giản trong lòng đang vui sướng vì được ở chung một nhà với Đỗ Chi.
Tôi còn chưa kịp há mồm ra trả lời thì thằng Dần, vốn đang giúp bê đồ đáp lời thay: "Là cô Niệm Tâm nhà tôi đó."
Thằng bé vừa nói vừa cười hì hì, đáng yêu hết mức.
Từ ngày chúng tôi cứu Dần khỏi tay Thục Đoan nó đã vô cùng cảm kích, còn muốn thề sẽ hầu hạ tôi suốt đời.
Tuy rằng Đỗ Quân mới là người bỏ tiền ra chuộc thân Dần từ gánh hát nhưng có lẽ nó vẫn dành cho tôi tình cảm lớn hơn nhiều.
Tôi phì cười, tiện tay xoa đầu Dần: "Ngoan lắm."
Nó "dạ" một tiếng, rồi tiếp tục chạy đi bê đồ.
Thằng Sanh thấy vậy cũng cười theo: "Con chào cô Tâm, con tên là Sanh, đã theo hầu cậu Bân được mười năm rồi ạ!"
"Nói láo quen thân." Sau một màn tình cảm, đôi chim non cuối cùng cũng dứt nhau ra được.
Đỗ Chi tới gần Sanh, véo tai nó cười trêu.
"Năm nay mày mới mười lăm tuổi, mười năm trước chỉ là một thằng nhóc năm tuổi thì đâu ra mà hầu hạ cậu Bân?"
Thằng Sanh kêu oai oái, phải nhờ Phạm Bân một phen mới thoát ra được cái véo tai của Đỗ Chi.
"Dạ dạ, cô Chi nói phải.
Con mới theo hầu cậu Bân được ba năm thôi.
Ối, cô đừng véo tai con nữa, đứt bây giờ! Đứt rồi cô có đền cho con được không? Giời ơi con không nói nữa là được chứ gì..."
Mới thêm có hai người mà đã thành một cái chợ rồi.
Gần đây tôi mới biết việc Đỗ Chi không có một người bạn nào không hẳn là đúng.
Cô có một cô cháu gái họ hàng xa, năm nay mới mười lăm tuổi tên là Đỗ Khiết Tâm – trùng tên với tôi.
Đã có một hai lần Đỗ Khiết Tâm ghé qua phủ chơi, nhưng tất cả chỉ mang tính minh hoạ chứ không ở lại lâu.
Đỗ Chi nói với tôi rằng con bé này rất rắc rối.
Ngày xưa nó đã từng thích Phạm Bân, nếu không phải vì cái roi dài của Đỗ Chi thì rất có khả năng nó còn bám theo làm phiền Phạm Bân tới tận bây giờ.
Đỗ Chi thì thầm với tôi một cách bí hiểm: "Em nghĩ hiện tại nó quay sang thích anh Quân nên mới hay sang phủ như vậy.
Chị Tâm, chị phải giữ anh ấy chặt một chút!"bg-ssp-{height:px}
Tôi giật mình: "Giữ chặt là thế nào?"
Cô cười khúc khích, khoác tay tôi nói: "Chị quên là chị đã hứa sẽ làm chị dâu của em rồi sao?"
Tôi còn chưa kịp tiêu hoá lời Đỗ Chi nói thì cô đã nhảy xuống đất, kêu toáng lên: "Anh Quân!"
Đỗ Quân xuất hiện ở trước cửa, dáng vẻ mệt mỏi.
Đã mấy ngày rồi y không về khiến cô em gái Đỗ Chi lo lắng không ít.
Tôi cũng đứng dậy, gọi cái Tị đi lấy nước cho Đỗ Quân rửa mặt mũi chân tay.
Lại một lần nữa, ánh mắt phức tạp của Đỗ Quân chiếu thẳng vào người tôi.
Dù rằng tôi khá tự tin với khả năng nhìn thấu người khác, nhưng không phủ nhận rằng đôi khi tôi giống như bị mù vậy.
Tôi đồ rằng với những ai càng thân cận lại càng khó cho tôi có thể "đọc vị" họ.
Bị Đỗ Quân nhìn tới lúng túng, tôi không biết làm gì liền mỉm cười với y.
Như giật mình tỉnh dậy từ trong màn sương mù, Đỗ Quân cứng đơ người trong khoảnh khắc sau đó cũng cười lại với tôi một cách gượng gạo.
Đỗ Chi liến thoắng hỏi han một hồi, thấy anh trai vẫn khoẻ mạnh thì mới chịu dừng lại.
Nghe nói công việc điều tra kẻ giết bắt cóc giết người vẫn chưa hề có tiến triển gì, thậm chí tới một manh mối nhỏ cũng không có.
Hại chết bao nhiêu người ngay dưới chân thiên tử lại không để lọt bất kỳ dấu tích nào, tên hung thủ này cũng thật thông minh.
Đỗ Quân về nhà một phần cũng để kiểm tra lại cửa nẻo một lượt, dặn dò kỹ đám gia nhân trong phủ phải luôn cảnh giác.
Binh lính dưới quyền Đỗ Quân cũng chỉ có thể lưu ý hơn khi đi tuần qua phủ chứ cũng chẳng thể dùng vào việc riêng, vì vậy khi không có y ở nhà, gần như tất cả phải dựa vào chúng tôi tự bảo vệ bản thân mình.
Do không thể rời vị trí quá lâu nên còn chưa kịp ăn miếng cơm mà Đỗ Quân đã phải tất tả rời nhà.
Trước khi Đỗ Quân kịp bước chân ra khỏi cổng, tôi chạy theo dúi vào tay y một bát nước sôi để nguội.
Khi nãy bị Đỗ Chi hỏi han nhiều quá mức y còn chưa có cơ hội được uống lấy ngụm nước, sau đó lại xuống nhà dưới dặn dò đám gia nhân, tôi chỉ nhìn theo thôi cũng thấy mệt.
Y nhìn bát nước trong tay tôi ngơ ngác.
Tôi nhíu mày, nói: "Một ngày anh phải uống đủ bảy bát nước này, nghe không? Anh chạy đi chạy lại trên đường suốt như thế, nếu không bổ sung đủ lượng nước trong cơ thể là rất dễ ốm đấy."
Không cần biết y nghe có hiểu hay không, tôi tiếp tục lảm nhảm: "Với thời tiết như hiện tại, một là phải mặc ấm, hai là ăn đủ bữa, ba là uống đủ nước.
Anh mà ốm thì ai bảo vệ đám con gái chúng tôi?"
Đương nhiên, đây mới là lý do mà tôi phải cuống cuồng chạy theo bắt Đỗ Quân uống nước cho bằng được.
Y dường như cũng hiểu điều này, cơ mặt giãn ra, phì cười: "Ta biết rồi."
Đỗ Quân uống một mạch hết bát nước rồi bảo tôi vào trong nhà, không cần đi theo.
Trời đất, y tưởng tôi muốn thò mặt ra ngoài đường lắm đấy?
Vậy mà cuối cùng tôi vẫn phải ra ngoài, với một lý do không thể nào có lý hơn được.
Mấy ngày tới Phạm Bân được nghỉ phép, mà tôi vốn là người lương thiện và tốt bụng nên để tạo điều kiện cho đôi chim sẻ có thêm thời gian ở cạnh nhau, tôi đã tuyên bố với họ rằng từ giờ sẽ theo Đoàn Nhữ Hài tới hội quán.
Khi tôi nói ra câu này, tên nhóc ấy đang uống nước liền phun hết sạch vào áo của thằng Dần đang đứng cạnh.
Thằng bé mếu máo đi thay đồ, không dám kêu ca câu nào.
Đoàn Nhữ Hài lấy tay áo quẹt ngang miệng, phản ứng khá dữ dội: "Chị điên à? Ở hội quán chỉ có đám học trò tụi tôi, làm gì có con gái mà chị đòi tới!"
Đỗ Chi cũng vội vã nói: "Đúng đấy chị Tâm, chị cứ đi cùng em và Công Bân, không sao đâu mà."
Từ khoé mắt tôi nhìn thấy thằng Sanh đang đứng ở cửa, lắc đầu liên tục.
Và không cần phải quay đầu sang bên phải tôi cũng có thể cảm nhận được một cái nhìn đầy dao găm của Phạm Bân, chỉ chực tôi gật đầu mà phóng tới.
Không còn cách nào khác, tôi đành nhìn Đoàn Nhữ Hài với vẻ trìu mến và mỉm cười: "Tôi không quan tâm."
Rõ ràng chuyện hội quán không có con gái chỉ là cái cớ.
Đoàn Nhữ Hài không muốn tôi đi cùng cậu ta chỉ vì sợ bị tôi làm bẽ mặt mà thôi.
Rút kinh nghiệm qua mấy lần gặp gỡ với đám người Trần Thanh, Đoàn Nhữ Hài đã hiểu rõ người chị hờ là tôi đây hoàn toàn không biết gì về cách giao tiếp với người khác.
Trần Thanh hay Đỗ Quân đều là những người phóng khoáng, không để ý tiểu tiết nên tôi được chấp nhận một cách dễ dàng.
Riêng đám học trò ở hội quán Liên Y gì gì đó kia đều là một lũ mọt sách, một hơi thở ra là văn chương với chữ nghĩa với sở thích dìm chết người khác bằng một đống nước bọt.
Đoàn Nhữ Hài không tìm ra cách làm tôi đổi ý, cuối cùng phải dắt tôi ra hội quán thật.
Thấy tôi không có ý định tự giới thiệu bản thân với đám bạn bè của cậu, Đoàn Nhữ Hài thở dài một hơi:
"Đây là chị gái tôi, tên là Tâm."
Chỉ thấy ánh mắt một cậu học trò sáng lên: "Ồ, Tâm sao?"
Tôi chợt nghĩ mình dù gì cũng là người lớn, không thể để bị lép vế trước một tên nhóc được.
"Đúng vậy, Niệm Tâm." Tôi vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt cậu ta, cuối cùng tên nhóc ấy cũng phải cúi đầu.
"Tôi là Tống Chí Khiêm, bạn của em Hài.
Chúng tôi đã hẹn nhau năm sau sẽ cùng ứng thí." Cậu ta tự giới thiệu, giọng nói bình tĩnh.
Đoàn Nhữ Hài cười với tôi: "Anh Khiêm năm nay đã hai mươi bốn tuổi, do ngày trước trong nhà có chuyện nên giờ mới quyết định thử sức một lần."
Khụ, hoá ra là hơn tuổi mình.
Nghe Đoàn Nhữ Hài nói, hình như Tống Chí Khiêm cũng là con của một vị quan lớn trong triều, hơn nữa gia cảnh rất phức tạp.
Đại khái trong đám bạn mà Đoàn Nhữ Hài giới thiệu khi tôi mới đến thì tôi chỉ chú ý riêng mình hắn.
Ở con người này có một thứ áp lực khiến người đối diện phải dè chừng, loại cảm giác này tôi đã từng cảm nhận qua khi ở cạnh Trần Thanh.
Nhưng khác ở chỗ, Trần Thanh khiến người ta phải cúi đầu vì khí chất vương giả thì Tống Chí Khiêm lại tạo cảm giác e sợ.
Tôi tự hỏi có phải mình nghĩ quá nhiều hay không khi Đoàn Nhữ Hài cùng đám bạn của cậu vẫn tỏ ra bình thường với Tống Chí Khiêm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng giống như tôi.
Thực tế, Tống Chí Khiêm lại là một người rất dễ mến.
Hắn là một người nhút nhát, hiền lành, mỗi lần bắt gặp ánh nhìn của tôi đều mỉm cười rất đúng mực, thậm chí còn tỏ ra hơi bẽn lẽn.
Ngoài ra, Tống Chí Khiêm cũng là một người rất biết lắng nghe.
Thấy tôi ngồi thơ thẩn bên cửa sổ ngắm trời ngắm mây một mình, hắn cũng kéo ghế ra ngồi cùng, lại rất biết ý tứ mà cách ra một khoảng trống giữa hai người.
Tôi chỉ nói vu vơ về thời tiết trở lạnh, bánh gạo sáng nay hơi khô nhưng Tống Chí Khiêm lại tỏ ra rằng tôi nói cái gì cũng thú vị.
Về điểm này, hắn khiến tôi nhớ tới Trần Thuyên hồi nhỏ.
Cậu ấy cũng từng ngồi cạnh nghe tôi kể chuyện, từng cười phá lên khi tôi pha trò như vậy.
Tống Chí Khiêm kể rằng mẹ hắn đã mất từ khi hắn còn nhỏ, bởi vậy hắn hiểu được nỗi buồn chia cách người thân là như thế nào.
Tôi cười: "Nhưng anh vẫn còn cha và các dì mà."
Tống Chí Khiêm ngẩn người ra khi nghe tôi nói.
Hắn lắc đầu một, hai cái rất nhẹ: "Ừm, đúng vậy.
Tôi thật may mắn."
Dứt lời, hắn mỉm cười.
Tôi trầm mặc trong lòng, vết gãy đầu tiên của Tống Chí Khiêm đã xuất hiện.
Từ đầu tới giờ khi nói chuyện với tôi, cách hắn thể hiện hoàn toàn chân thành.
Nhưng vừa rồi Tống Chí Khiêm đã nói dối.
Nghe thấy tôi nhắc tới cha và mấy người mẹ kế, mày của hắn hơi nhăn lại, miệng nhếch lên trong khoảnh khắc rất ngắn.
Điều này cho thấy hắn hoàn toàn ghét bỏ họ, những biểu hiện phía sau cũng chỉ củng cố thêm suy nghĩ của tôi mà thôi.
Nhưng rồi tôi chợt nghĩ, vì sao mình lại phải để ý quá nhiều về chuyện riêng một người mới quen như vậy nhỉ? Tôi cần gì phải để tâm, chỉ cần biết nói chuyện với Tống Chí Khiếm rất vui là được rồi.
Khi về nhà, Đoàn Nhữ Hài cười cười nhìn tôi: "Hôm nay tôi thấy sắc hồng trên má giai nhân."
Tôi bật cười, đưa tay lên búng vào trán cậu ta một cái: "Bớt trêu đùa chị lại đi!"
Đoàn Nhữ Hài tỏ ra rất bất mãn với hành động này của tôi.
Chúng tôi cãi nhau chí choé, vừa đi vừa cãi, từ ngoài cổng cho tới vào trong nhà.
Vì cãi nhau quá hăng nên không để ý nhà có khách và...!tất cả mọi người đều đã thấy dáng vẻ hùng hổ của tôi lúc mắng Đoàn Nhữ Hài là "đồ chết tiệt nhà cậu".
Khỏi phải nói, tôi xấu hổ muốn độn thổ xuống đất luôn ấy chứ.
Trần Thanh hôm nay tới chơi, còn dắt theo một ông anh "râu hùm hàm én mày ngài", khuôn mặt vô cùng dữ tợn đứng bên cạnh.
Đoàn Nhữ Hài vốn đi cạnh tôi nhưng sau hi chào hỏi vài câu thì quay mông trốn thẳng.
Thấy gương mặt nặng nề của Trần Thanh, tôi lập tức ngậm chặt miệng, không dám cười đùa thêm nữa.
Hai mày anh nhíu lại, dường như đã có chuyện gì đó rất kinh khủng xảy ra.
Tôi nuốt nước bọt, ngập ngừng: "Có chuyện gì thế?"
Trần Thanh hít một hơi, giọng trầm xuống: "Trong thành tiếp tục có thêm một người mất tích.
Là con gái của Nhập nội Đại hành khiển Trần Khắc Chung, Đỗ Khiết Tâm.".