Thiên Nhất Đế Quân khó tin lắp bắp:
- Cái... này...
Huynh đệ của gã chẳng phải là Đạo Quân sao? Tại sao mạnh như vậy?
Kỷ Ninh nói xong quay đầu đi:
- Đại ca cứ chờ tin tức là được.
Mang Nhai quốc, Kiếm cung.
Một thiếu niên áo trắng xuất hiện trước cửa cái đi hướng Kiếm cung.
- Đó là...?
- Là Bắc Minh cung chủ.
- Đấy chẳng phải là Bắc Minh cung chủ sao?
Một số Thế Giới cảnh, Đạo Quân giáp đen ngoài cửa Kiếm cung giật mình nhìn thiếu niên áo trắng xuất hiện trước mắt. Từ khi Kỷ Ninh ở Dịch Ba giới nhất minh kinh nhân thì tự nhiên trở thành cung chủ Kiếm cung.
- Kính chào cung chủ!
- Cung chủ!
Cả đám cung kính hành lễ. Đám Đạo Quân giáp đen ngầm truyền tin. Vì Phi Tuyết Thành Chủ, tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng đều đang điều tra tung tích của Kỷ Ninh.
Rất nhanh tin tức từ Mang Nhai quốc lan truyền nguyên Vô Tận Cương Vực.
Bắc Minh Đạo Quân xuất hiện trong Kiếm cung Mang Nhai quốc!
Phi Tuyết Thành Chủ vừa nhận được tin thì rất kích động, mắt xanh thẳm tràn đầy sát khí:
- Rốt cuộc xuất hiện! Mang Nhai Chúa Tể có thể giúp ngươi một lần nhưng ta không tin sẽ giúp ngươi lần thứ hai, thứ ba. Đường đường là Chúa Tể sao có thể luôn che chở cho một Đạo Quân? Ngươi mà ra khỏi Mang Nhai quốc thì ta sẽ giết!
Trong Vĩnh Hằng quốc gia.
Kỳ Ẩn Đế Quân, Đức Cổ Đế Quân, An Thần Đế Quân tràn đầy sát khí.
- Trốn lâu như vậy rốt cuộc xuất hiện, tiểu tặc này chỉ biết lấp ló, chúng ta mà tìm được cơ hội là có thể dễ dàng nghiền chết hắn!
Ba người không thèm xem Kỷ Ninh như mối uy hiếp.
Kỷ Ninh đi trong Kiếm cung, dọc đường gặp đám tu hành giả hoặc cung kính kêu cung chủ hoặc gọi sư huynh. Trong Kiếm cung bây giờ Kỷ Ninh có địa vị cao nhất. Nếu Kỷ Ninh bày ra thực lực thật sự thì nguyên Mang Nhai quốc chắc chỉ có một mình Mang Nhai Chúa Tể là mạnh hơn hắn.
Kỷ Ninh đạp hư không giáng lâm trước kiến trúc nằm trong hiệp cốc:
- Thần Binh cốc.
Nơi này là Thần Binh cốc.
Hai khôi lỗi trông chừng Thần Binh cốc là Kiếm Ngũ, Kiếm Lục cung kính chào:
- Cung chủ.
Kỷ Ninh cười nói:
- Đã lâu không gặp.
Kiếm Ngũ nói:
- Lúc cung chủ mới vào Kiếm cung đến bây giờ đã hơn mười ức năm nhưng thực lực đã là có một không hai toàn Kiếm cung.
Kỷ Ninh nhớ lại ngày xưa, lúc hắn vào Kiếm cung mới chỉ là Thế Giới cảnh, còn lơ ngơ, tràn ngập khát vọng đường tu hành. Chớp mắt qua hơn mười ức năm, Kỷ Ninh đã đứng trong hàng đỉnh cao nhất toàn Vô Tận Cương Vực, chỉ có ba Chúa Tể mạnh hơn hắn. Năm xưa ai ngờ được cảnh bây giờ?
Kỷ Ninh đi vào. Trong Thần Binh cốc đặt nhiều báu vật, nhưng không cái nào lọt vào mắt hắn.
Kỷ Ninh nhìn thanh kiếm gãy đặt trên bàn dài phía xa:
- Đoạn kiếm.
Kiếm ý mênh mông xa xăm tràn ngập xung quanh, bất cứ tu hành giả đi vào đều không thể bỏ qua nó.
Kỷ Ninh mỉm cười:
- Bảo bối vũ trụ.
Kỷ Ninh đến gần, cách mười trượng một lực lượng vô hình ngăn cản, hắn hơi tạm dừng rồi dễ dàng phá mở lực lượng này tiếp tục bước đi. Kỷ Ninh đi mãi đến trước cái bàn, nhìn thanh kiếm gãy đặt trên bàn.
Một thân hình xuất hiện trên kiếm gãy, là một nữ nhân mặt lạnh băng:
- Ta không cho ngươi đến gần vậy mà cưỡng ép tới bằng được.
Kỷ Ninh mở miệng nói:
- Pháp bảo chi linh, ngươi luôn ở trong Thần Binh cốc không thấy chán sao? Có muốn cùng ta ra ngoài phiêu bạt không?
Nữ nhân băng giá lạnh lùng nói:
- Ngươi là cung chủ Kiếm cung mới nhậm chức. Ta nhớ ngươi, ngày xưa còn là nhãi ranh không chịu nổi hơi thở của ta, bây giờ thực lực khá mạnh nhưng vẫn chỉ là Đạo Quân. Các đời cung chủ Kiếm cung đều đến tìm ta nhưng ta không vừa mắt ai, ngươi đi đi, ta không thể nào đi theo một Đạo Quân.
Kỷ Ninh câm nín.
Kỷ Ninh đến Mang Nhai quốc vì có chuyện quan trọng, gặp lại kiếm gãy cũng chỉ để thử vận may. Vì có tranh bảo bối vũ trụ trong tay thực lực của hắn sẽ trướng lên nhiều.
Kỷ Ninh chế nhạo:
- Yêu cầu của ngươi khá cao.
Nữ nhân lạnh lùng nói:
- Dù là Vĩnh Hằng Đế Quân bình thường ta cũng không nhìn vừa mắt, nên là kiếm tu, ít nhất đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ, Chúa Tể càng tốt.
Kỷ Ninh trêu già:
- Ha ha ha! Nguyên Viêm Long vực giới chúng ta không có Chúa Tể dùng kiếm, đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ dùng kiếm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngươi muốn tìm chủ nhân mới có vẻ khó đây.
Nữ nhân lạnh băng cười khẩy nói:
- Hừ! Thực lực của ngươi quá yếu, dù cầm bảo bối vũ trụ cũng sẽ bị Vĩnh Hằng Đế Quân dễ dàng đánh bại. Bảo bối vũ trụ vào tay Đạo Quân các ngươi chỉ lãng phí. Ta nghe nói có một Tửu Thánh vừa được bảo bối vũ trụ, không biết phải chăng bảo bối vũ trụ đó hồ đồ mà chịu đi theo một Đạo Quân.
Mắt Kỷ Ninh bỗng bắn ra hai luồng kiếm quang.
Ong ong ong ong ong!
Hai luồng kiếm quang mang theo áp lực đáng sợ bao trùm quanh kiếm gãy nhưng không công kích, vì tất cả pháp bảo trong Thần Binh cốc có cấm chế, là cấm chế Mang Nhai Chúa Tể bày ra, các đời đại năng Kiếm cung vất vả bày cấm chế. Không được phép cưỡng ép mang đi báu vật nơi này.
Nữ nhân lạnh băng giật mình kêu lên:
- Kiếm đạo của ngươi? Ngươi... ngươi... sao có thể như vậy?
Nữ nhân lạnh băng là thần kiếm đẳng cấp bảo bối vũ trụ, cảm ứng với kiếm tu rõ ràng nhất, nhìn sơ liền đoán ra trình độ kiếm đạo tinh diệu của Kỷ Ninh hoàn toàn vượt qua đẳng cấp Đạo Quân nên có, một phần trong Thánh Thành Chi Chủ mới sánh bằng hắn.
Kỷ Ninh nhìn nữ nhân lạnh băng:
- Đi theo ta, cùng ta phiêu bạt, chắc ngươi đã nhìn ra thực lực của ta, nguyên Viêm Long vực giới không ai có thể làm gì được ta. Dù tương lai có ngày ta chết thì ngươi vẫn lấy lại tự do. Giờ thì theo ta xông pha đi, luôn ở lại đây rất chán, rất buồn khổ.
Kỷ Ninh dụ dỗ nữ nhân lạnh băng.
Nữ nhân lạnh băng hơi do dự, thật ra nàng cũng muốn ra ngoài xông pha, nhưng ngạo khí trong người khiến nàng hừ lạnh một tiếng:
- Kiếm đạo của ngươi không tệ nhưng dù sao chỉ là một Đạo Quân, nếu ngươi có thể hợp đạo thành công thì ta đồng ý đi theo ngươi.
Kỷ Ninh á khẩu.
Hợp đạo thành công?
Quá khó khăn, nếu Kỷ Ninh thật sự có thể hợp đạo thành công, dùng Chung Cực Kiếm Đạo hợp đạo thành công thì hắn không thể tưởng tượng khi đó mình đến đẳng cấp cỡ nào, dù là bảo bối vũ trụ cũng chẳng đáng gì với hắn.
Kỷ Ninh gặn hỏi:
- Thật sự không theo ta ra ngoài?
Nữ nhân lạnh băng không chịu cúi đầu:
- Ngươi chỉ là Đạo Quân.
Kỷ Ninh quay đầu đi luôn:
- Thôi, hai ta không có duyên rồi.
Nữ nhân lạnh băng nhìn bóng lưng Kỷ Ninh đi khuất, cắn răng.