Một Đạo Quân sao có cảnh giới kiếm đạo mạnh vậy? Nàng thật sự bị hấp dẫn.
- Nhưng hắn chỉ là một Đạo Quân, nếu hợp đạo không thành công thì vẫn là công dã tràng, chờ hắn hợp đạo thành công rồi tính.
Nữ nhân lạnh băng không nghĩ nhiều nữa, trở vào trong kiếm gãy.
Kỷ Ninh bay ra Thần Binh cốc, thầm thổn thức:
- Tửu Thánh thực lực không bằng ta mà được bảo bối vũ trụ cam nguyện đi theo, cảnh giới của ta bây giờ vẫn không thể mang đi thanh kiếm gãy này. Ha ha, thôi bỏ.
Kỷ Ninh đã nhìn thấu, Bắc Hồng kiếm là bản mệnh thần binh của hắn, phụ trợ rất lớn cho hắn. Kiếm chi bản nguyên của sáu thanh Bắc Hồng kiếm đều thăng cấp thành Chung Cực Kiếm Đạo đệ tứ trọng, nội tình càng thâm sâu.
- Bắc Hồng kiếm của ta so với bảo bối vũ trụ không yếu hơn bao nhiêu.
Kỷ Ninh hóa thành luồng sáng rất nhanh bay lên đỉnh ngọn núi cao trong Kiếm cung.
Một tòa tiên phủ giáng xuống.
Nơi này trước kia Kỷ Ninh từng ở, hắn trở về vẫn ngụ lại đây tạm.
Kỷ Ninh ra lệnh cho phó tòng:
- Truyền tấn với Mang Nhai Chúa Tể giúp ta, nói là Bắc Minh có cuộc giao dịch.
Phó tòng đáp ngay:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Trong tiên phủ, Kỷ Ninh đứng ở nơi cao vịn lan cạn nhìn cảnh đẹp bao la của Kiếm cung.
Một thân hình ngưng tụ hiện ra, là lão nhân râu bạc có sáu sừng cong, áo trắng:
- Bắc Minh.
Kỷ Ninh xoay người hành lễ ngay:
- Bắc Minh kính chào Chúa Tể.
Mang Nhai Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh:
- Ngươi rất can đảm, biết rõ Phi Tuyết Thành Chủ, tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng điều tra hành tung của ngươi mà vẫn dám công khai xuất hiện?
Kỷ Ninh không muốn kẻ địch có phòng bị nên hắn luôn dựa vào pháp môn Sinh Mệnh giấu hơi thở, hắn tiết lộ ra hơi thở giống hệt lúc chưa đột phá.
Kỷ Ninh cười hỏi:
- Chúa Tể có biết tại sao tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng điều tra hành tung của ta không?
Mang Nhai Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh:
- Lúc trước ta hỏi nhưng ngươi không nói tỉ mỉ, bây giờ định nói rồi?
Kỷ Ninh gật đầu, lật tay lại, một trái màu đỏ rực hiện ra trong lòng bàn tay.
Thình thịch thình thịch thình thịch!
Trái cây tỏa ra hơi thở xâm nhập tâm linh tu hành giả, với cảnh giới hiện giờ của Kỷ Ninh vẫn bị ảnh hưởng nhịp tim.
Mắt Mang Nhai Chúa Tể sáng rực:
- Đây là... trái Vĩnh Hằng?
Kỷ Ninh kinh ngạc lặp lại:
- Trái Vĩnh Hằng?
Đó chẳng phải là Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả sau khi hấp thu máu Chí Tôn biến dị sao?
Mang Nhai Chúa Tể nói:
- Xem ra ngươi không biết, mà ngươi không hiểu rõ cũng bình thường, vì trái Vĩnh Hằng rất hiếm hoi đáng quý. Trái Vĩnh Hằng này chỉ riêng tộc Vĩnh Hằng mới có, tộc Vĩnh Hằng xem nó như của quý, không dễ lấy ra giao dịch với bên ngoài. Theo ta biết tộc Vĩnh Hằng mấy vực giới khác cũng có trái Vĩnh Hằng.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu.
Trước đại chiến Ba Lâm Chí Tôn sáng tạo ra mấy thế giới động thiên trong các vực giới, chắc sau cuộc chiến đa phần để lại một giọt máu Chí Tôn, bị tộc Vĩnh Hằng chiếm hữu.
Mang Nhai Chúa Tể nói:
- Tộc Vĩnh Hằng trong vực giới nào cũng tiếc không nỡ lấy ra, ta nghe nói có ba lần giao dịch trái Vĩnh Hằng đều là tộc Vĩnh Hằng vì đổi vật cần thiết mới chịu đưa ra.
Kỷ Ninh hỏi tới:
- Trái cây này lợi hại lắm sao?
Mang Nhai Chúa Tể nói:
- Hơi giống Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả, nhưng luyện chế ra linh đan có dược hiệu rất mạnh. Ngươi nên biết dược hiệu mạnh ba phần thì giá cao gấp mười. Một trái Vĩnh Hằng bằng hai mươi hai Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả. Phải rồi, tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng điều tra hành tung của ngươi là vì trái Vĩnh Hằng?
Mang Nhai Chúa Tể hỏi dồn:
- Ngươi cướp trái Vĩnh Hằng của họ?
Kỷ Ninh thầm nhủ vừa hái trái vừa nhổ luôn cây.
Nhưng Kỷ Ninh chẳng đồng tình tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng, chủng tộc đó thích ăn tu hành giả nhất, không hiểu tại sao lúc trước Ba Lâm Chí Tôn sáng tạo ra tộc quần hậu duệ như vậy.
Kỷ Ninh nói:
- Thứ ta giao dịch là trái Vĩnh Hằng này, ta cần chút trân tài.
Nói rồi Kỷ Ninh vung tay lên.
Giữa không trung xuất hiện chữ rậm rạp, là trân tài cần thiết cho hai trọng đầu của một bí thuật tên Thần Dực Kiếm Quang. Khi Kỷ Ninh được truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể đã sàn lọc ra bí thuật thích hợp nhất phối hợp với Phân Quang Đại Kiếm Khí, hắn định tu luyện hai bí thuật cùng lúc, sau này dùng Chung Cực Kiếm Đạo chi Âm Dương thức thi triển thì uy lực sẽ tăng cao nhiều.
Mang Nhai Chúa Tể nhíu mày nói:
- Ngươi cần trân tài đều rất quý trọng hiếm thấy.
Không hiếm thấy sao được, bí thuật cấp Chúa Tể mà.
Kỷ Ninh cười giả lả:
- Nên ta mới dùng trái Vĩnh Hằng trao đổi.
Mang Nhai Chúa Tể nói:
- Ta cần nửa năm và muốn mười lăm trái Vĩnh Hằng.
Kỷ Ninh đồng ý dứt khoát:
- Được!
Mang Nhai Chúa Tể ngạc nhiên nhìn Kỷ Ninh, bật cười hỏi:
- Bắc Minh, rốt cuộc ngươi cướp bao nhiêu trái cây của tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng? Bọn họ rất xem trọng từng trái, ngươi dễ dàng lấy ra mười lăm trái, hèn gì bọn họ điên cuồng điều tra hành tung của ngươi.
Kỷ Ninh chối:
- Không bao nhiêu.
Mang Nhai Chúa Tể nói:
- Ta nhắc nhở ngươi phải nhớ thật cẩn thận, Phi Tuyết Thành Chủ và tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng không hề dễ chọc. Ta từng hứa ra tay giúp ngươi một lần, nếu ngươi chịu trao đổi thì mỗi trái Vĩnh Hằng ta sẽ giúp ngươi một lần.
Kỷ Ninh chớp mắt.
Đen, quá xá đen. Mười trái? Tộc Vĩnh Hằng tích góp trăm vạn hỗn độn kỷ mới được ba mươi sáu trái, thứ này hấp thu máu Chí Tôn mới có.
Kỷ Ninh vẫn cười gật đầu nói:
- Được.
Trong bụng hắn thì thầm nghĩ: Chúa Tể ơi, sợ là ngươi không có cơ hội ra tay. Phi Tuyết Thành Chủ và tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng không đem đến uy hiếp quá lớn với ta.
Phi Tuyết Thánh Thành rộng lớn quanh năm tuyết lất phất.
Chỗ cao nhất cung điện nguy nga, một nam nhân nhỏ gầy tóc bạc, chân mày trắng mặc trường bào màu đen đứng trước lan can. Lông mày trắng bay bay, mắt xanh thẳm nhìn hư không, ba Vĩnh Hằng Đế Quân đứng sau lưng gã.
Phi Tuyết Thành Chủ đầy sát ý, lạnh lùng nói:
- Hừ! Ta được tin rằng Bắc Minh Đạo Quân đang trốn trong Mang Nhai quốc. Dù là nguyên thần thứ hai hay bản tôn sống lại thì lần này ta tuyệt đối không để hắn chạy thoát!
Một nữ nhân tóc đỏ áo đỏ do dự nói:
- Hắn đi Mang Nhai quốc chỉ e trốn thật lâu.
Phi Tuyết Thành Chủ nói:
- Hắn không thể mãi mãi giấu trong Mang Nhai quốc, sẽ có lúc đi ra. Một Đạo Quân chỉ có mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ tuổi thọ, hắn phải đi mạo hiểm, phải hợp đạo, không thể nào vĩnh viễn trốn trong đó.
Đế Quân khác do dự, bọn họ cảm thấy rất khó chặn lại Kỷ Ninh:
- Hắn sẽ từ chỗ nào trốn đi?