Ngày hôm sau, Lý Càng Nhiên lại tới biệt thự, lần này tới là để đưa mọi người tới cục cảnh sát
"Phòng giải phẫu ở đâu? Tôi muốn khám nghiệm thi thể một chút" Viêm Minh mở miệng nói.
Lý Càng Nhiên gọi người lại đây, kêu hắn dẫn đường cho Viêm Minh.
Sau khi Viêm Minh rời khỏi, Lý Càng Nhiên mở miệng nói, "Vụ án này giao cho mọi người, đây là toàn bộ tư liệu, các vị sau này có thể làm việc ở phòng này."
"Cảm ơn."
"Tôi đi trước." Lý Càng Nhiên gật đầu, đứng dậy rời đi, nếu vụ án đã được chuyển giao, những lời hắn muốn nói cũng đã nói rõ ràng, hắn không cần ở lại đây là đương nhiên, dù sao mỗi người có một chuyên môn riêng, những vụ án như này hắn thật sự không có kinh nghiệm.
Địch Hạo và đám người Khâu Viễn bắt đầu lật xem tư liệu, phát hiện chỗ tư liệu này thực sự không có manh mối gì quan trọng, chỉ ghi địa điểm và thời gian nạn nhân bị ngộ hại, còn những mặt khác chẳng có gì.
"Camera chỗ ba nạn nhân bị giết không ghi lại được gì sao?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.
Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền ở một bên theo dõi camera nơi ba nạn nhân bị giết, nghe Khâu Viễn hỏi, Từ Tử Hạo mở miệng nói, "Đội trưởng, nơi bọn họ bị giết là nơi tư nhân, tuy rằng có camera giám sát, nhưng chỗ bọn họ bị sát hại đều những loại hộp đêm, khẳng định không có trang bị camera."
Địch Hạo ngẩng đầu, nhìn tư liệu, "Ai? Bọn họ thật sự đều bị sát hại ở các hộp đêm...... Ngô, cái này là club, cái này là sòng bài, cái này thì bình thường hơn một chút, là tiệm cơm đi?"
Tần Chí nhìn một chút, lắc đầu nói, "Cái này bên ngoài là tiệm cơm, trên thực tế là nơi các loại giao dịch diễn ra."
"Nga." Địch Hạo liếc xéo Tần Chí một cái, "Anh rất rõ nhỉ."
"Phốc......"
Khâu Viễn mấy người buồn cười.
"Nói như vậy, nơi ba người họ chết đều không phải chỗ tốt đẹp?" Tiêu Kiền nghĩ nghĩ, hỏi Địch Hạo, "Địch đại ca, ngươi nói bọn họ chết ở những chỗ này, có phải có liên quan tới gì mờ ám không?"
"Ha ha, Tiêu Kiền, cậu thật sự ở chung với Địch đại ca lâu, tư duy đều đi về một hướng." Từ Tử Hạo vỗ bả vai Tiêu Kiền trêu chọc nói.
Địch Hạo trừng mắt nhìn Từ Tử Hạo, sau đó mở miệng nói, "Tôi cũng không dám kết luận, nhưng mà nơi ba người họ chết đặc điểm tương tự, thực sự là quá trùng hợp."
"Đặc điểm tương đồng? Đặc điểm gì?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.
"Thanh sắc khuyển mã. ()" Địch Hạo liếc Tần Chí một cái. "Những chỗ này không cần biết nhìn qua có bình thường hay không, nhưng đều tràn ngập các loại cảm xúc, mà cảm xúc này......" Địch Hạo đột nhiên sắc mặt biến đổi.
() Thanh sắc khuyển mã: một thành ngữ của Trung Quốc. Thanh là âm thanh chỉ những bài hát điệu nhảy. Sắc là sắc đẹp, phụ nữ. Khuyển mã: thú vui của bọn nhà giàu. Tóm lại câu này chỉ những thú vui xa hoa, sa đọa của bọn giai cấp thống trị thời xưa.
"Làm sao vậy?" Tần Chí nhìn đến thần sắc biến hóa của Địch Hạo, nhịn không được hỏi.
"Em đột nhiên nghĩ, nếu những nạn nhân chết ở mấy nơi như vậy, hơn nữa giống Viêm Minh nói, là khi còn sống tự đem mình biến thành bộ dạng này, như vậy cảm xúc của bọn họ khi chết đi chắc chắn có sợ hãi và oán hận, như vậy mỗi địa điểm này đều là một pháp trận tự nhiên, bọn họ chết ở đó, thì những sợ hãi và oán hận bọn họ mang theo sẽ lớn hơn nhiều...... Không được, em phải nhanh đến nhìn những thi thể đó." Địch Hạo nói, liền đứng lên.
"Những thi thể đó......" Khâu Viễn đứng lên theo.
"Tôi muốn xem trên những thi thể có oán khí hay không."
Tần Chí đi đến bên cạnh Địch Hạo, "Ý của em là hung thủ không phải cố ý giết chết bọn họ ở những nơi này, mà là muốn cảm xúc của họ bị những thứ xung quanh ảnh hưởng bị phóng đại lên? Như vậy mục đích của hắn không chỉ là giết người, mà còn là......"
"Vẫn là vì có được oán khí thật lớn của người chết." Địch Hạo quay đầu đi nhìn Tần Chí, "Nếu thật sự là như vậy, tuy rằng trên thi thể sẽ không có dấu vết rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, hơn nữa, chỉ sợ mục đích chân chính của kẻ đứng sau, còn phải cẩn thận suy nghĩ lại."
Phòng giải phẫu rất lớn, ba thi thể được đặt song song trên bàn giải phẫu, vẫn duy trì trạng thái khi chết, bởi vì tứ chi đều bị gấp ngược lại, cho nên hình dạng của thi thể nhìn qua giống như là tay chân bị bẻ cong hướng lên trên, trước đó nhìn thấy bộ dáng này trên ảnh chụp thấy bình thường, lúc này nhìn qua lại vô cùng quỷ dị, biểu tình trên mặt dữ tợn, thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi, hơn nữa nhìn thấy vết đỏ giữa eo, không khó tưởng tượng nạn nhân trước khi chết có bao nhiêu đau khổ.
Viêm Minh đi về phía giường giải phẫu, nhìn kỹ vết cắt đỏ kia, lề sách hoàn chỉnh, nhìn kỹ giống như một đường dây nhỏ màu đỏ, nhớ đến ảnh chụp hoàn toàn không có dấu vết, thủ pháp của hung thủ quả thực khiến người khác kinh ngạc, có thể làm ra dấu vết như vậy, không thể không nói xuống tay phải nhanh, sức lực cũng phải lớn, lực này không phải người thường có thể làm được, lại nhìn hai cỗ thi thể còn lại, dựa vào tỉ lệ cơ thể mà nói, dấu vết không có gì khác nhau, bởi vậy có thể thấy được hung thủ xuống tay rất chuẩn xác.
Lúc Viêm Minh đang kiểm tra, Địch Hạo liền mang người tới.
"Tới xem thi thể?" Viêm Minh cúi đầu hỏi.
Địch Hạo gật đầu, đi vào quan sát thi thể, Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền vừa nhìn thấy thi thể đã muốn nôn —— này chỉ sợ là thi thể khủng bố nhất mà bọn họ từng gặp, sắc mặt Khâu Viễn cũng khó coi, có chút trắng, còn Địch Hạo và Tần Chí không có biểu hiện gì lớn.
"Quả nhiên...... Trên người những thi thể này còn sót lại oán khí"
"Cũng khó trách, tứ chi bị bẻ thành như vậy, cảm giác chết vì đau đớn chắc chắn rất khó chịu." Khâu Viễn lắc đầu nói.
"Bọn họ không phải chết vì đau." Viêm Minh đột nhiên mở miệng trả lời.
"Ân? Không phải chết vì đau? Vậy chết như thế nào?."
"Mất máu quá nhiều." Viêm Minh đẩy mắt kính, ánh mắt thâm trầm, "Mọi người biết hình phạt chém eo thời cổ đại không, loại hình pháp này sẽ không khiến người chết ngay lập tức, sẽ chậm rãi cảm nhận sự đau đớn và bị mất máu mà chết, mà mọi người xem vết thương trên eo ba người này rất nhỏ, tại hiện trường vụ án cũng không thể nhìn ra được, nhưng nói đến cùng cũng là chặt đứt, cho nên cũng sẽ đổ máu, nhưng tốc độ máu chảy ra sẽ rất chậm, cho nên ở trong quá trình này, bọn họ thực sự sẽ cảm nhận muôn vàn thống khổ, hơn nữa thời gian sẽ rất dài."
"...... Làm như vậy chẳng phải để tăng thêm lượng oán khí càng cao sao?" Địch Hạo sắc mặt có chút khó coi, "Mà những oán khí này bây giờ biến mất không thấy đâu, chẳng phải là đều bị hung thủ lấy rồi."
"Rất có thể là như vậy." Viêm Minh trả lời.
Sắc mặt của mọi người đều có chút không tốt.
Ra khỏi cục cảnh sát, Địch Hạo tính cùng Khâu Viễn bọn họ đi đến hiện trường vụ án.
"Hạo Hạo." Tần Chí đột nhiên giữ chặt Địch Hạo, chỉ vào một người phía trước nói, "Em xem kia là ai?"
Địch Hạo nhìn theo ngón tay Tần Chí, chờ thấy rõ người, kinh ngạc gọi, "Anh?"
Người phía trước không phải là Địch Tuấn sao.
Địch Tuấn nghe tiếng Địch Hạo, kinh ngạc quay đầu lại, mày cau lại một chút, nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Tần Chí nhìn biểu tình của Địch Tuấn có chút suy nghĩ.
"Anh, sao anh lại tới nước Mỹ?" Địch Hạo đi đến bên cạnh Địch Tuấn, tò mò hỏi, "Lại còn có tới cục cảnh sát. Xảy ra chuyện gì sao?"
Địch Tuấn cười lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là tới cục cảnh sát tìm người, không phải chuyện gì lớn."
"Nga." Địch Hạo gật đầu.
Lúc này, Tần Chí mở miệng nói, "Có cần tôi hỗ trợ không, Chu gia ở nước Mỹ vẫn có chút vị trí"
Địch Tuấn lắc đầu, cười nói, "Không cần, cũng không phải chuyện gì quan trọng."
Địch Hạo đấm Địch Tuấn một cái, "Thôi đi, anh nếu không phải chuyện gì quan trọng thì tới cục cảnh sát làm gì? Không cần khách khí, tìm ai nói với Tần Chí là được."
Địch Tuấn làm bộ rất đau, che lại ngực, cười khổ nói, "Thật không có chuyện gì, Tiểu Hạo.... Đúng rồi sao mấy đứa cũng ở cục cảnh sát? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Nga, đang điều tra một vụ án" Địch Hạo nói, "Có quan hệ với Chu gia cho nên Lâm Du phái em tới đây tiếp nhận vụ án."
Địch Tuấn đột nhiên nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Địch Hạo nhìn ra tới, nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy, đại ca?"
"Không có việc gì." Địch Tuấn lắc đầu, "Chỉ là cảm thấy quan hệ của em và Tần tiên sinh khá tốt." Lần trước ở thủ đô thấy Địch Hạo cùng Tần Chí, hắn liền cảm thấy không khí giữa hai người có chút không đúng, không nghĩ tới chuyện lần này lại liên lụy tới Địch Hạo.
"Khụ khụ." Địch Hạo đột nhiên có chút lúng túng, nhìn thoáng qua Tần Chí, không biết nói cái gì —— cậu vẫn chưa nghĩ sẽ thẳng thắn với người nhà.
May mà Địch Tuấn không tiếp tục hỏi, mà hỏi về Thất Thất, rồi hẹn sau đó dùng cơm chung, Địch Tuấn liền rời đi trước.
Địch Hạo nhìn Địch Tuấn tiến cục cảnh sát, lắc lắc đầu, "Cảm thấy hình như đại ca có tâm sự."
Tần Chí giữ chặt tay Địch Hạo, "Chắc là đi tìm người, giải quyết xong là tốt rồi."
"Ân, chúng ta cũng đi thôi."
Tới nơi ba nạn nhân chết điều tra, ba nơi này đều đã bị phong tỏa, bên trong chỗ nào cũng có vết máu khô, vết máu cũng khắc họa ra hình dạng người chết. Không khó nhận ra những người này bị mất rất nhiều máu.
Viêm Minh nhìn vết máu đã khô trên mặt đất, "Những người này trước khi chết đều từng giãy giụa, nhưng mà tôi không xác định được bọn họ giãy giụa là vì đem tứ chi mình vặn lại, hay là vì đau đớn mà giãy giụa....... Chỉ sợ có cả hai đi."
Từ Tử Hạo mở miệng nói, "Những người này ở trong phòng một thời gian rất lâu, hơn nữa đều ở một mình, tôi hỏi người phụ trách vụ án, bọn họ đều nói ba nạn nhân trước khi chết đều đang đợi người, nhưng không nói là ai, chỉ nói có người hỏi số phòng thì đưa người đó tới. Nhưng mà tới khi phát hiện bọn họ tử vong, vẫn luôn không có ai tới....... Mọi người nói, người kia có phải hung thủ không."
"Có khả năng đi." Tần Chí mở miệng nói, "Theo tôi được biết, ba người này đều là những kẻ ăn chơi trác táng, mỗi lần đi ra ngoài đều là một đám bằng hữu, nếu lần này chỉ đi một mình, có thể thấy được mục đích không đơn giản, chỉ sợ đối phương đối với ba nạn nhân là người rất quan trọng."
"Vậy tra thử bọn họ gần đây tiếp xúc với ai." Khâu Viễn mở miệng nói, "Chúng ta cần thêm người để điều tra."
"Ân, nếu cần người thì nói với ông ngoại, chỗ ông có người." Tần Chí mở miệng nói.
"Tớ biết rồi."