Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

quyển 1 chương 102: bánh bao thứ hai muốn ra trước rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Những người tiếp xúc với ba nạn nhân trước khi chết......" Lúc Khâu Viễn nói những lời này, vẻ mặt có chút khó tin.

"Làm sao vậy?" Địch Hạo hỏi, "Điều tra ra được không phải rất tốt sao?"

"Nhưng mà...... Tôi cảm thấy có chút hơi đơn giản quá, ý tôi là, người này rất dễ để điều tra ra, hơn nữa mục đích và thân phận của người này cũng rất rõ ràng, giống như đối phương cũng không muốn cố ý che giấu danh tính của mình." Khâu Viễn cau mày nói, "Sách, loại cảm giác này cũng không quá tốt."

"Người kia là ai?" Tần Chí hỏi đến.

"Là một người tên Vạn Tứ, đương nhiên, có thể là tên giả...... Người này tiếp xúc với ba người chết đều vì mục đích thương mại, nhưng mà đều không đạt được."

"Vạn Tứ......" Tần Chí đọc lại tên này, cau mày.

"Nhưng mà......" Khâu Viễn tiếp tục nói, "Kỳ quái chính là, ngoài ba nạn nhân những người khác đều không rõ lai lịch của Vạn Tứ, phải nói, ngoài ba nạn nhân, Vạn Tứ không tiếp xúc với bất cứ ai, hơn nữa, lúc chúng ta đi điều tra còn phát hiện, giữa ba người chết cũng không biết hai người còn lại có quen biết với Vạn Tứ."

"Ân? Cũng không biết đối phương quen biết nhau sao?" Địch Hạo kinh ngạc hỏi.

"Không sai." Khâu Viễn gật đầu, "Khi điều tra bọn họ, chưa từng nói Vạn Tứ có nhận thức với hai người còn lại, xem ra cũng không biết."

"...... Mọi người nói, nếu hắn là hung thủ, hơn nữa vẫn luôn đối phó với những nhánh của Chu gia, như vậy, mục tiêu kế tiếp của hắn sẽ là ai?" Tần Chí đột nhiên mở miệng nói.

"Chu gia của anh có bao nhiêu nhánh bên họ a?" Địch Hạo hỏi.

"Bốn......" Tần Chí đột nhiên đứng lên, "Ba người này đại diện cho ba nhánh, anh nhớ nhà duy nhất không xảy ra chuyện gì cũng có một đứa con trai."

"Chúng ta hiện tại đi tìm cậu ta đi!" Địch Hạo đứng lên, vẫn là trước tiên gặp người duy nhất không xảy ra chuyện gì kia, nếu có thể bảo vệ cậu ta, mà hung thủ thật sự muốn đối phó với bốn nhánh dòng họ Chu gia, như vậy......

"Anh gọi điện xác nhận một chút người kia đang ở đâu."

Có địa chỉ được xác thực, Tần Chí liền mang người qua đó, nhưng có lẽ vận mệnh thật sự không đứng về phía bọn họ, còn chưa đi vào đã nghe thấy một tiếng thét chói tai.

Mấy người nhìn nhau, trong mắt đồng thời hiện lên khiếp sợ —— sẽ không trùng hợp như vậy đi?

Không kịp nghĩ nhiều, vội vàng vọt vào, Địch Hạo nhanh chóng nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi đang nằm trên đất, đầy mặt thống khổ, mà đứng bên cạnh cậu ta có một đạo hư ảnh.

Hư ảnh đó thấy có người tiến vào, vội vàng xoay người rời đi.

Địch Hạo thấy rõ mặt của hư ảnh kia, vẻ mặt giật mình, cho đến khi hư ảnh trốn thoát cậu cũng chưa phản ứng lại được, chờ sau khi phản ứng, vội vàng đuổi theo, chỉ là hư ảnh kia đã không thấy.

Chờ Địch Hạo về, Khâu Viễn sốt ruột nắm lấy tay Địch Hạo: "Cậu mau xem cậu ta sao lại thành thế này?"

Địch Hạo đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy thanh niên kia bị Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền giữ chặt, tứ chi còn đang giãy giụa, nhưng xem biểu cảm của cậu ta giống như không tự chủ được, trong miệng vẫn còn có thể nói chuyện, "Cứu cứu tôi...... Mau...... Cứu cứu tôi."

Địch Hạo nghi hoặc đi qua, trên cổ hắn lộ ra một cái vòng ngọc đã được khai quang, chỉ là lúc này trên mặt ngọc đã nhiễm khí đen.

"Xem ra mệnh cậu lớn, có cái vòng ngọc này bảo vệ cậu một chút, bằng không đến kêu cũng không kêu được, chỉ sợ cũng sẽ giống ba người kia, chết không tiếng động." Địch Hạo vừa nói vừa giải lời nguyền trên người cậu ta.

Người nọ khôi phục khả năng hành động, đầu tiên giựt vòng ngọc trên cổ mình, ném trên mặt đất, sau đó thở hổn hển, sắc mặt còn mang theo sợ hãi, nhưng lời nói lại không chút khách khí, "Sao các người tới trễ như vậy!"

Địch Hạo nhướng mày, cười lạnh một tiếng, không nói chuyện, đứng lên.

Tên kia thấy Địch Hạo không cho cậu ta mặt mũi, sắc mặt có chút khó coi, há mồm còn muốn nói gì đó.

Từ Tử Hạo liền chen vào, mở miệng nói, "Chúng tôi có thể tới cứu cậu đã là tốt rồi! Cậu cho rằng cậu là ai! Chúng tôi tới trễ có liên quan gì tới cậu!"

Tên nam nhân nghẹn một chút, ngay sau đó ngạo mạn nói, "Nói đi, các ngươi muốn bao nhiêu tiền có thể bảo vệ tôi?"

Mẹ nó......

Vốn dĩ bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ tên này, nhưng mà vừa nghe cậu ta nói vậy liền có cảm giác muốn mặc kệ.

Lúc này, cửa mở, Tần Chí nãy giờ vẫn không ở đây đi đến, tên kia thấy Tần Chí tiến vào, vẻ kiêu ngạo trên mặt liền thu lại, so với thiên chi kiêu tử, những kẻ kiêu ngạo trước mặt họ cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Tần Chí nhìn thoáng qua nam nhân, tựa hồ cũng không quan tâm cậu ta vừa rồi trải qua cái gì, nói thẳng với cậu ta, "Cậu mấy ngày nay không được ra ngoài, đợi chúng tôi ở trong nhà, chúng tôi tuy rằng sẽ bảo vệ cậu nhưng cũng không theo cậu đến những nơi chơi bời, nếu cậu còn muốn giữ cái mạng nhỏ của mình, mấy ngày này liền ngoan ngoãn đợi thì hơn."

Nam nhân hừ hừ hai tiếng, không nói chuyện.

Lúc trở về, Địch Hạo có chút thất thần, Tần Chí cũng như suy nghĩ gì đó, nhưng mà Tần Chí vẫn phát hiện Địch Hạo không thích hợp.

Trở lại biệt thự, Tần Chí kéo Địch Hạo vào phòng, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, ngồi ở trên giường.

"Anh làm gì vậy?" Địch Hạo lấy lại tinh thần nói.

"An ủi em" Tần Chí hôn lên thái dương Địch Hạo.

Địch Hạo lắc lắc đầu, "Anh sao vậy? Đột nhiên làm vậy......"

"Nên là anh hỏi em làm sao vậy?" Tần Chí nhìn vào mắt Địch Hạo, "Hạo Hạo, từ lúc đi về em đã thất thần, hơn nữa......" Hơn nữa nhìn qua rất thương tâm —— đây là cảm giác của Tần Chí, hắn không biết nên an ủi Địch Hạo thế nào, hơn nữa hắn rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy chuyện khiến Địch Hạo thương tâm có liên quan tới Địch gia —— bởi vì hắn thấy Địch Tuấn ở bên ngoài.

Kỳ thật lúc chuyện xảy ra, Tần Chí vẫn luôn đi theo Địch Hạo, nhưng mà lúc Địch Hạo vẫn còn thất thần khi thấy hư ảnh kia, không chú ý Tần Chí đã đuổi theo, hơn nữa cậu chỉ tập trung vào hư ảnh kia, căn bản không phát hiện Địch Tuấn xuất hiện. Nhưng là Tần Chí thấy.

Lúc Địch Hạo xoay người rời khỏi, Tần Chí nhìn thấy Địch Tuấn —— hắn không cho rằng chuyện này là một sự trùng hợp, vì sao Địch Tuấn lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa vừa lúc xảy ra loại chuyện này, mà nhìn phương hướng Địch Tuấn xuất hiện, rõ ràng là hướng hư ảnh kia chạy trốn.

Tần Chí cau mày, đuổi theo Địch Tuấn, nhưng mà nơi này nhiều người, Địch Tuấn rất nhanh liền biến mất. Vì thế Tần Chí liền trở lại.

Địch Hạo nghiêng đầu nhìn Tần Chí, đột nhiên thở dài, "Hôm nay...... Lúc nhìn hư ảnh kia, em cảm thấy có chút quen mắt, hơn nữa hắn cho em cảm giác...... Rất kỳ quái, bi thương, phẫn nộ...... Nhưng mà, em không nhớ ra đã gặp hắn ở đâu."

"Nhớ không ra?" Tần Chí mở miệng hỏi, "Em xác định đã gặp qua hắn?"

Địch Hạo gật đầu, "Tuy rằng rất kỳ quái, nhưng em khẳng định đã từng gặp qua hắn." Nói tới đây, Địch Hạo nhíu mày, "Hắn rốt cuộc là ai? Mục đích của hắn là gì? Hiện tại xem ra, hắn không chỉ có quan hệ với Chu gia...... mà còn có quan hệ với em."

"Có lẽ, mục đích hắn công kích Chu gia, cũng liên quan tới anh." Tần Chí đột nhiên nói.

"Ân? Có ý gì?" Địch Hạo không rõ.

"Vạn Tứ......" Tần Chí mở miệng nói, "Nếu hắn thật sự tên Vạn Tứ, vậy ít nhiều cũng có quan hệ với anh."

"Sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ lúc trước anh có quen biết với Vạn Tứ sao?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

Tần Chí cười cười, "...... Hẳn là rất lâu trước kia có nhận thức đi."

"Rất lâu trước kia? Là bao lâu?"

"Thì là rất rất rất lâu...... Cực kì lâu." Tần Chí ôm chặt Địch Hạo, "Hạo Hạo, không nói chuyện này, mặc kệ sự thật là gì, không phải luôn có anh bên cạnh em sao?"

"Hứ, nói giống như anh rất quan trọng với em vậy" Địch Hạo một chút cũng không cảm kích.

Tần Chí cắn mũi Địch Hạo, hàm hồ nói, "Em đối với anh rất quan trọng, yêu hơn sinh mệnh."

Tần Chí nhìn chằm chằm vào mắt Địch Hạo, cúi đầu hôn Địch Hạo, hôn ngày càng triền miên, cả không khí xung quanh cũng trở nên ướt át......

Địch Hạo bị tiếng cười của Thất Thất đánh thức, thân thể vừa động liền nhức mỏi...... Không, cho dù không động cũng đau nhức, Địch Hạo đấm một cái lên giường, bực mình nghe tiếng Tần Chí tắm rửa cho Thất Thất chuẩn bị ngủ.

Địch Hạo nhìn đồng hộ đối diện —— đã giờ tối......

Trễ như vậy, Thất Thất còn chưa đi ngủ, Địch Hạo nhớ tới, thử một chút, liền vô lực trở lại giường, chỉ có thể tự mình giận dỗi mình —— lần sau tuyệt đối phải kêu Tần Chí tiết chế một chút.

Kỳ thật Tần Chí đã khắc chế chính mình, nhưng thật vất vả có được người mình yêu, động tác lúc làm khó tránh khỏi có chút điên cuồng, cũng may sau đó còn sót lại ít lý trí, cũng sợ không lâu nữa con trai bảo bối trở về, Tần Chí mới chưa đã thèm đã ngừng lại.

Không nghĩ tới sau khi tắm rửa cho Địch Hạo xong, ôm về phòng, liền nghe tiếng con trai cưng nhấn chuông cửa, Tần Chí thở dài, thầm nghĩ —— quả nhiên như thế, liền đi mở cửa.

"Cha!" Thất Thất nhào vào lòng Tần Chí, Tần Chí ôm Thất Thất, mang theo mấy đứa nhỏ tiến vào.

"Nói nhỏ một chút, hôm nay ba con mệt, đừng làm phiền ba."

"Ân? Ba ba mệt sao?" Thất Thất lo lắng nói, "Sao ba ba lại mệt?"

"Khụ khụ, chính là nghỉ ngơi không tốt, hiện tại vẫn đang ngủ."

"Nga nga nga." Thất Thất gật đầu, sau đó nói với ba động vật nhỏ, "Các ngươi cũng không được đi quấy rầy ba ba nha."

Hỏa Vân vẫy vẫy cái đuôi, liền nhảy lên sô pha xem TV, Hỏa Miêu và Tiểu Bạch ngồi xổm bên người Thất Thất cầu ôm, cũng không biết có nghe lời không.

Tiêu Diễn giữ chặt tay Thất Thất, cũng không để ý tới hai động vật nhỏ đang cầu ôm, mang theo Thất Thất đi vào nhà.

Tần Chí cũng không có kinh nghiệm trong việc quản lí thời gian của con nhỏ, Thất Thất và Tiêu Diễn chơi tới giờ, hắn mới phản ứng lại đã trễ rồi, lúc này mới đưa Thất Thất và Tiêu Diễn đi tắm. Đem hai đứa nhỏ đưa vào phòng tắm, Tần Chí mới nhẹ nhàng thở ra, mở cửa muốn đi xem Hạo Hạo của hắn.

Ai ngờ vừa mới mở cửa ra, một cái gối đầu liền bay lại đây, đập trúng Tần Chí.

Tần Chí đem gối đầu bắt được, bất đắc dĩ đi về mép giường, cũng mặc kệ ánh mắt phẫn nộ của Địch Hạo, khom lưng hôn cậu, "Đói bụng không? Anh đi lấy cho em chút thức ăn."

"Hừ." Địch Hạo lao lực xoay người, không muốn để ý đến hắn.

Tần Chí nhướng mày, chuẩn bị đứng dậy lấy cơm chiều cho Địch Hạo.

"A!" Địch Hạo đột nhiên kêu một tiếng.

Tần Chí vội vàng quay đầu lại, "Làm sao vậy?"

Liền thấy vẻ mặt Địch Hạo như thâm cừu đại hận nhìn Tần Chí, "Anh.... anh lúc làm có mang bao không?"

Nhìn vào mắt Địch Hạo, Tần Chí ho khan một tiếng, sờ sờ đầu Địch Hạo, "Anh đi lấy cháo cho em ăn." Sau đó vội vàng rời đi.

Địch Hạo quả thực khóc không ra nước mắt —— Thất Thất là một lần liền trúng thầu, vậy lần này...... Trời ạ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio