Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến sáng, khi trời còn chưa sáng hẳn, Thước Nhạc đã nghe tiếng mở cửa phòng, sau đó két két két rồi rèm được kéo lên. Thước Nhạc giương mắt nhìn lên, Phi Phi mặc quần áo ngủ, xỏ dép lê chạy vào, “Ba ba, hôm nay chúng ta lên phố được không? Nghe sư huynh nói chợ hôm nay đông lắm đó. Còn có cả xiếc nữa nè. Bọn con muốn đi xem, không giống với đoàn xiếc thú đâu.” Thước Nhạc sờ thử, người nó rất lạnh, “Sao không mặc quần áo vào đã?” Nói xong, kéo nó lên kháng, chui vào chăn.
Phi Phi được đắp chăn lên chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, cọ cọ về phía Khúc Phàm. Khúc Phàm đã tỉnh, xoa xoa đầu nó. “Nhóc thối, dậy sớm vậy à.”
Thước Nhạc thấy còn sớm liền để Phi Phi nằm xuống, vươn tay sờ thân hình béo núc ních của nhóc.
“Con dậy đi WC, ba ba, được không? Bọn con lên phố nhé?” Phi Phi giương mắt, mở to nhìn Thước Nhạc. Đêm qua bọn nó đã muốn đến hỏi, nhưng lão ba và ba ba đêm qua ở ngoài không về, lúc nãy dậy đi WC lại muốn tới, nên chạy tới rồi.
Thước Nhạc chỉ chỉ ót nó, “Rồi, mau ngủ đi, đợi lát nữa lại không tỉnh táo mà chơi được. Lần sau nếu còn sớm như vậy đã chạy tới, vậy cũng đừng đi nữa.”
Phi Phi cười ha ha, “Vậy lần sau con ngủ với ba ba và lão ba nha, khanh khách… lão ba đừng cù con.”
Thằng nhóc cũng cứ như cọp con vậy, lăn qua lăn lại.
“Anh đừng đùa với nó, để nó ngủ thêm đi.” Cậu vỗ vỗ cánh tay Khúc Phàm.
Khúc Phàm vươn tay ôm vòng qua Phi Phi, quàng lên lưng Thước Nhạc. Khẽ nhéo một cái, khiến mặt Thước Nhạc hơi đỏ lên, thằng nhóc Phi Phi híp mắt nhìn lén qua lớp chăn, cười hì hì.
Hôm nay đám nhỏ ra ngoài, Thước Nhạc và Khúc Phàm cũng không đi theo, đám sư huynh đệ cùng đi với nhau nên cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Đêm qua cậu và Khúc Phàm đã dạo quanh Tương Viên thành, nói thật, cảnh đêm cổ đại cũng rất đẹp đó. Nơi này đón năm mới khác với lúc ở nhà, bọn họ từ ngày hai mươi ba đã bắt đầu giăng hoa đăng khắp nhà, thắp sáng suốt ngày đêm, chiếu sáng cả ngã tư đường tựa như ban ngày. Mỗi nhà mỗi hộ đều làm thành đủ kiểu dáng hoa đăng, vui mừng cát tường. Ban ngày và ban đêm không khác gì nhau. Hơn nữa từ ngày hai mươi ba, phía bên kia cầu bắt đầu bày quán, rất náo nhiệt.
Thật ra Thước Nhạc và Khúc Phàm hôm nay có việc, trước đó Khúc Phàm biết nơi giấu món Tiên khí kia từ chỗ Thiên Tà, hôm nay muốn đi lấy.
Thiên Tà cũng không biết tiên khí kia là thứ đồ gì, hắn chỉ biết thứ kia đặt dưới nền chủ ốc.
Hai người cùng đi vào chủ ốc, nơi này trống không, cả tòa kiến trúc rộng lớn như vậy chỉ có một cột trụ chống đỡ. Khúc Phàm đảo thần thức ra liền phát hiện vị trí của vật nọ, hòm đựng tiên khí thế mà còn có tác dụng ngăn cách thần thức.
Tìm được rồi thì lấy ra cũng dễ thôi. Nơi này được lát bằng đá tảng, sau này còn cần sửa sang lại, Khúc Phàm lật hẳn mấy khối lên, ở bên dưới có một chiếc hòm đen như mực.
“Không thấy có trận pháp gì. Sao thần thức lại không nhìn ra được đâu?” Thước Nhạc cầm hòm lên, lật trái lật phải, không thấy có gì đặc biệt.
“Hẳn là chất liệu đặc biệt đi.” Khúc Phàm đặt lại nền đá xuống rồi nói.
“Chúng ta vào không gian xem thử đi.” Nói xong Thước Nhạc dẫn theo Khúc Phàm vào không gian.
Tài liệu làm hòm rất đặc biệt, không có bất kỳ trận pháp nào, chỉ cần mở chiếc khóa bên ngoài ra là được. Mở ra, bên trong là một vật hình trứng màu xanh biển. Thứ này vừa lộ ra, Thước Nhạc liền cảm thấy không gian chấn động, linh khí dường như đang quay cuồng, tiếp theo cậu phát hiện trong không gian xuất hiện một loại năng lượng khác.
“Đây là thứ gì?”
Khúc Phàm thử cảm nhận, “Hẳn là tiên linh khí cao hơn một bậc so với linh khí.”
“Sao có thể?” Thước Nhạc rất khiếp sợ, coi như trong tiên khí này có chút tiên linh khí nhưng cũng không thể khiến không gian cũng sinh ra tiên linh khí được chứ.
“Hẳn là do ý nguyện của tiên khí này, sừng thần thú trước đó của Kỳ Kỳ, còn có đồ đăng năm thần thú kia chẳng phải đều khiến không gian tiến hóa hay sao. Thứ này hẳn cũng có tác dụng như vậy, nhưng thứ này quá ít, vốn chẳng được tác dụng mấy.
Thước Nhạc nghĩ cũng đúng, số lượng này không đáng kể, không nghĩ nữa, cúi đầu xem thử tiên khí này rốt cuộc là cái gì?bg-ssp-{height:px}
Khúc Phàm lấy qua, dung thần thức nhìn vào, liền tiến vào một không gian u ám, bên trong vô hạn vô biên.
Khúc Phàm biến sắc, thở phào, “Thật đáng sợ, suýt nữa không ra được.”
“Sao lại thế?”
“Trong này hình như là một không gian, vô hạn vô biên, thần thức của anh tiến vào thiếu chút nữa đã không ra được.”
Thước Nhạc hơi nhíu mày, “Em xem thử.”
“Cẩn thận chút.” Khúc Phàm nhắc nhở, nhưng không ngăn cản, nói về thần thức thì Thước Nhạc lại càng mạnh.
Thước Nhạc cũng tiến vào, quả thật là một không gian vô cùng vô tận, tựa như không có màu sắc, lại khiến cho người ta có cảm giác mang màu đen, không dám tiến về trước xem nữa, nhanh chóng lui ra ngoài. Tuy nhiên đây không giống như vật phẩm không gian, bởi vì bởi có không gian nên Thước Nhạc rất quen thuộc với những vật phẩm không gian. Đây tuyệt không phải vật phẩm không gian.
Đưa thần thức ra, Thước Nhạc lại nhìn nhìn, “Thứ này, sao em thấy có chút quen thuộc, trong tư lieju hẳn có nhưng em không nhớ ra nổi.”
Khúc Phàm đặt thứ này dưới đáy hòm, “Bỏ đi, cứ từ từ ngẫm lại. Dù sao thứ này cũng tự dưng có được, cứ từ từ nghiên cứu vậy. Chúng tar a ngoài thôi, các mẹ hôm nay làm bánh mật.”
bánh mật: aka bánh mừng năm mới
Thước Nhạc gật đầu, hai người ra khỏi không gian. Từ từ đi về nhà, đi được nửa đường, Thước Nhạc đột nhiên nhớ ra, “Ai-em nhớ rồi.” Nói xong lại lấy chiếc hòm kia từ không gian ra. Cậu mở hòm ra, lúc này không lọt ra chút linh khí nào, tựa như một đồ vật bình thường mà thôi, không hề nhận ra nó là tiên khí.
Thước Nhạc lần này lại thả thần thức vào, lập tức vui vẻ, “Em biết đây là thứ gì rồi.”
Khúc Phàm vươn tay lấy ra, cũng đưa thần thức vào, lập tức bên trong là một mảng tinh không (trời sao), tựa như đang trôi nổi trong vũ trụ, một đám tinh cầu xuất hiện trước mắt, chỉ cần hắn chú ý viên nào, thứ đó liền xuất hiện trước mắt hắn, vui vẻ nói: “Thì ra thứ này là Định Tinh bàn.”
Định Tinh bàn: bản đồ xác định vị trí các vì sao, tinh hà
“Không phải sao, em nhớ rõ trong tư liệu có ghi lại một loại Định Tinh bàn có vẻ cao giai có hình dáng thế này, ở những chiều không gian khác nhau sẽ hiện ra tinh tượng khác nhau, không gian của em cũng coi như một chiều không gian đặc biệt. Nhưng bởi nơi đó không có tinh tượng nên mới hiện ra hư vô. Hiện đã ra ngoài nên sẽ hiện ra vũ trụ này, những tinh cầu xung quanh đây mang những màu sắc khác biệt, hẳn có ý nghĩa khác nhau.”
Khúc Phàm lấy qua nhìn thử, “Hẳn là dấu hiệu do chủ nhân trước để lại, có lẽ đều là những nơi hắn ta từng đến.”
“Lần này chúng ta thật sự nhặt được bảo rồi, nếu chúng ta quay lại Trái Đất có lẽ có thể đến những tinh cầu bên cạnh xem thử một chút, chúng ta sẽ thành người đầu tiên đi tới sao Hỏa.”
Khúc Phàm cười, “Việc này sợ rằng không thể thực hiện được, khác không nói, những thần tiên thượng cổ hẳn đã đi qua rồi.”
Thước Nhạc cười nói, “Không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ nghĩ tới du hành giữa các vì sao, trâu biết bao nha.” Bằng vào thực lực hiện tại của Khúc Phàm hẳn có thể dẫn theo cậu đi du hành giữa các vì sao. Vừa nghĩ vậy đã vô cùng mong chờ rồi.
Khúc Phàm cười kéo tay cậu, dù sao họ có rất nhiều thời gian, muốn làm gì thì cứ làm thôi. Nhưng nếu muốn du hành vũ trụ một cách an toàn, hắn còn cần tăng thêm thực lực nữa.
Về nhà, hai người giúp các mẹ làm bánh mật. Kỳ thật trong nhà có nhiều phụ nữ, cũng không cần họ làm gì, nhưng Thước Nhạc lại thích cảm giác mọi người làm cùng với nhau, thứ cảm giác rất ấm áp.
Đám nhóc trong nhà đến khi mặt trời sắp xuống núi mới quay về, hôm nay không có chuyện gì xảy ra nhưng chơi đến phát điên luôn, ăn đến bụng tròn căng mới về, trên tay còn cầm một đống chiến lợi phẩm. Chờ đến khi tắm xong, chúng vây quanh Thước Nhạc, Khúc Phàm, bắt đầu kể về hành trình cả ngày của mình, còn bảo họ làm cho mấy chiếc đèn để treo lên. Thước Nhạc thấy chúng nó rất vui, nghĩ mấy ngày này cũng không cấm đoán gì, cứ mặc chúng chơi đi vậy.Tính ra, đám nhỏ đến ngày mười lăm cũng nên trở về, lần gặp sau không biết đến khi nào nữa. Còn vài việc vẫn nên giải quyết sớm một chút, như vậy họ mới có thể yên tâm sống ở nơi này. Tuy hiện giờ cũng đang sống bình thường nhưng trong lòng vẫn luôn thấy có chuyện gì đó, không an tâm. Có lẽ, bọn họ nên đi trước một chuyến.